Rửa tay xong, Cố Tương quay về bàn, ngồi xuống và bắt đầu ăn tối.
Giang Phong đang nói chuyện với Giang Trì, nhưng thấy hai mắt Giang Trì đã5 chạy tới chỗ Cố Tương, làm gì còn để tâm đến anh ấy nữa?
Giang Phong bất đắc dĩ nói: “Anh định bảo để Cố Tương tối nay về nhà nghỉ ngơi, a6nh sẽ ở lại đây với em. Bây giờ xem ra chắc anh nên về nghỉ ngơi mới đúng! Dù sao có Cố Tương ở đây, em cũng không cần đến anh.”
Nghe Giang7 Phong nói thế, Cố Tương bảo: “Anh Hai ngày nào cũng vất vả rồi, cứ để em ở lại cùng anh ấy đi, không sao đâu”
Hôm nay, ngoài một lần đi đế4n cửa hàng thì thật ra Cố Tương toàn ngủ, sáng ngủ, chiều tối cũng ngủ.
Cho nên cô sẽ cảm thấy rất ngại nếu buổi đêm không ở lại cùng Giang8 Trì. Giang Phong nói: “Thật ra anh cũng không buồn ngủ, nhưng tốt nhất là anh vẫn nên về thôi, anh cảm thấy mình không được chào đón ở chỗ này. Nếu có việc gì thì em cứ gọi cho anh là được.”
Cố Tương: “Sao lại không chào đón anh chứ? Em thấy anh quá vất vả thôi mà”
Giang Phong mỉm cười.
Thật ra buổi đêm cũng chỉ nghỉ ngơi thôi chứ không có việc gì, chẳng qua mọi người cảm thấy Giang Trì ở đây rất đáng thương nên mới để người ở lại cùng anh.
Cố Tương còn chưa ăn xong bữa tối, Giang Phong đã đi về.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Cố Tương vừa ăn cơm vừa nghịch điện thoại.
Lúc chiều, Mạnh Nghiên bị Cố Tương làm cho tức giận bỏ đi, chẳng phải cô ta nói sẽ mách cô với bố à? Cố Tương cảm thấy phía nhà họ Mạnh nên có động tĩnh gì đó mới đúng chứ.
Vậy mà chờ mãi, chú Mạnh vẫn không gửi tin nhắn cho cô.
Nhưng Bạch Vị thì có, [Cố Tương, cậu không sao chứ?]
[Tớ vẫn bình thường? Tại sao cậu lại hỏi như vậy?]
[Lúc ăn tối tớ nghe được một chút tin tức.].
[Tin tức gì thế?]
Bạch Vi nói: [Có tin đồn nói là sau khi cậu vào làm dâu nhà họ Giang thì chối bỏ người nhà, còn ép mẹ của mình phải quỳ xuống
Cố Tương: ???
Cô sững sờ một lúc, sau đó mới hỏi Bạch Vi: [Ai nói với cậu như vậy?]
Rõ ràng đến ngay cả Bạch Vi mà Cố Tương còn không nói chuyện này.
Bởi vì đối với cô mà nói đó là một chuyện rất đáng buồn, vì vậy cô không biết phải nói thế nào ở trước mặt Bạch Vi.
Bạch Vi tiếp tục: [Mẹ tớ về nhà bảo thế! Mẹ tớ bảo bây giờ có rất nhiều người đang bàn tán về chuyện đó. Cậu thử nghĩ xem, mẹ tớ không quen biết cậu mà còn nghe được, vậy thì chắc chắn có rất nhiều người cũng đã nghe rồi.]
Cố Tương nhớ đến Mạnh Nghiên và Lê Giai Âm, ngoài họ ra, sẽ chẳng còn ai khác nói ra điều đó.
Họ không thể làm gì Cố Tương nên bây giờ đi phá hoại danh tiếng của cô à?
Bạch Vi hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ của cậu thật sự quỳ xuống trước cậu à?”
Cố Tương gật đầu, “Ừ” “Tại sao bà ta lại làm như vậy? Khi làm điều đó, bà ta có nghĩ tới lập trường của cậu không? Còn nữa... Những chuyện này đến tớ cũng không biết, vậy mà bây giờ mọi người đều biết cả, chắc chắn là do bọn họ đã nói ra”
Cố Tương không nói gì.
Bạch Vi bất đắc dĩ nói: “Hôm nay mẹ tớ còn bảo với tớ rằng đừng chơi với cậu nữa. Mẹ tớ nói đến cả người thân mà cậu còn như vậy, sau này chắc chắn cũng sẽ làm thế với bạn bè, tớ còn cãi nhau to một trận với mẹ đấy.” “..” Cố Tương nghe đến đây thì trong lòng trầm xuống.
Nghĩ lại thì, cũng phải thôi...
Những chuyện này truyền đến tai
người khác, nói chung không thể
nào êm tại được.
Nhà họ Bạch vô cùng truyền thống,
mà không phải ai cũng biết rõ Cố
Tương như Bạch Vj, khi nghe được
những chuyện như thế này, chắc
chắn họ sẽ không thể nào chấp nhận
được.
Cố Tương hỏi: “Cậu không sao
chứ?”
“Không sao, bây giờ tớ đang về
phòng.” Bạch Vi nói: “Tớ không
sao, nhưng tớ biết chuyện của cậu
và người nhà, chắc chắn không phải
là vấn đề của cậu... Chỉ là... Tớ lo
lắng phía nhà họ Giang. Mẹ của tớ
không thể chấp nhận được loại
chuyện này, nêu nhà họ Giang nghe
được, họ nhất định sẽ có thành kiến
với cậu.”