Dụ Hôn

Chương 199




Vất vả lắm mối quan hệ giữa Cố Tương và Giang Trì mới được cải thiện, nếu người nhà họ Giang vì chuyện này mà có ý kiến với Cố Tương thì quá tệ!

Cố Tương nói: “Không sao đâu.” Cô cũng chẳng có gì phải sợ.

Nếu người nhà họ Giang không thích cô, vậy thì cô sẽ rời đi là xong.

Từ khi tốt nghiệp đến giờ, Cố Tương luôn cố gắng kiếm tiền, chỉ để có thể sống mà không cần phải nhìn sắc mặt của ai, đồng thời có thể sống th7ật tốt mà không dựa vào bất kỳ kẻ nào.

Cố Tương ngẩng đầu liếc nhìn Giang Trà trên giường bệnh, thật ra cô không lo lắng về Giang Trì vì hôm 4đó anh cũng có mặt, nhưng còn người nhà của anh thì sao?

Đúng lúc này, Giang Trì ngẩng đầu lên, thấy cô mãi vẫn chưa ăn xong cơm, anh hỏi: “S8ao em ăn chậm chế? Vẫn chưa xong à?”

Cố Tương liếc nhìn phần cơm còn một nửa trên bàn, cô nói: “Em ăn chậm thì sao?”
Giang Trì trách móc: “Lúc ăn em chỉ biết cắm đầu vào điện thoại thôi, em mau ăn cho xong đi.”

“Em dùng điện thoại mà anh cũng muốn quản lý à? Có phải anh kiểm soát hơi quá rồi không đấy?”

Thấy hai người họ sắp cãi nhau, Giang Trì nhìn Cố Tương rồi đột nhiên nghiêm túc nói: “Bởi vì anh rất nhớ em, cả ngày hôm nay em chẳng ở bên anh gì cả”

Sau khi Cố Tương đến bệnh viện, mặc dù cô ở đây nhưng hoặc là có người khác, hoặc là hai người giận nhau đến mức không nói lời nào.

Bây giờ Giang Trì không muốn cãi nhau với Cố Tương.

“.” Câu nói này khiến trái tim Cố Tương mềm nhũn.

Cô nhìn Giang Trà, ừ một tiếng rồi đặt điện thoại xuống.

Ăn uống thu dọn xong, Cố Tương nhân tiện đi rửa mặt, sau đó mới quay lại giường với Giang Trì.

Giang Trì nhìn Cố Tương, mặt anh xụ ra, anh kéo tay cô, “Em nói cho anh biết, tại sao chúng ta cứ hơi tí là lại cãi nhau vậy?”
Hai ngày trước anh bị thương, mọi chuyện vẫn ổn, cô luôn nhường nhịn anh. Nhưng hôm nay anh vừa mới tốt hơn được một chút là hai người lại thường xuyên cãi nhau, cử động một tí là lại ầm lên.

Cố Tương nói: “Có lẽ chúng ta trời sinh không hợp chăng”

Giang Trì có chủ kiến của mình, còn cô lại không thích chiều theo người khác.

Giang Trì: “Dù sao sau này chúng ta ở bên nhau, chắc chắn phải có một người thay đổi tính cách. “Em sẽ không đổi” Giang Trì bảo: “Đúng thế, cho nên anh mới nói là anh sẽ đổi”

“.” Câu nói này của anh khiến Cố Tương cảm thấy rất ấm áp.

Bây giờ nhìn Giang Trà, Cố Tương phát hiện anh thực sự rất tốt!

Rõ ràng tính tình của Giang Trì cũng không tốt, đôi khi còn thích tranh cãi và thích lên lớp người khác. Nhưng khi ở bên cô, Cố Tương có thể cảm nhận rất rõ sự chiều chuộng và nhẫn nại của
anh.

Vừa rồi trong lúc nói chuyện với Bạch Vi, Cố Tương còn cảm thấy mình sẽ chẳng sao hết.

Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mình không ổn rồi!

Cô muốn ở bên cạnh Giang Trì nên không muốn trên người mình có vết nhơ, lại càng không muốn bị người nhà họ Giang ghét bỏ.

Cố Tương cụp mắt xuống, cô bỗng có cảm giác không vui.

Vừa mới xác định mình hơi thích Giang Trì, Cố Tương thấy giống như mình đã có nhược điểm vậy. Tình cảm đúng là một gánh nặng!

Giang Trì nắm chặt tay Cố Tương, “Em sao thế? Lại không vui à? Anh đã nói là anh sẽ đổi mà”

Cố Tương đột nhiên nói: “Giang Trì, em muốn ôm anh”

Giang Trì ngơ ngác, “Hả?”

Cố Tương nhìn anh, “Em có thế chứ?”

Cố Tương không biết sau này sẽ thế nào! Nhưng bây giờ, cô muốn tốt với anh một chút. Ít nhất nếu sau này chia tay, Cố Tương sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Giang Trì nhìn cô, anh nói: “Vớ

vẫn!”

Không chờ Cố Tương hành động,

Giang Trì đã giơ tay kéo cô vào

lòng.

Chỉ là động tác hơi mạnh nên vết

thương có chút đau, Giang Trì cố

nhẫn nhịn mím môi, ôm Cố Tương

vào lòng, nhưng trái tim anh lại ngọt

ngào như được lấp đầy.

Giang Trì bỗng cảm thấy giận cô cả

ngày hôm nay chỉ là chuyện nhỏ.