Tôi không biết về chồng tôi, vậy chẳng lẽ cô biết?” Cố Tương liếc nhìn hộp canh mà Mạnh Nghiên vừa đưa cho chú Đỗ, cô nói: “Mạnh Nghiên5 có ý tốt, cũng không thể phụ lòng cô ta được”
Chú Đỗ lên tiếng: “Vâng”
Chú Đỗ đang định đưa canh vào cho Giang Trì th6ì bỗng nghe thấy Cố Tương nói: “Vứt đi.”
Chú Đỗ: “..” Mạnh Nghiên: “.”
Mạnh Nghiên không thể tin nổi nhìn Cố T7ương, “Tôi vất vả lắm mới mang được canh đến đây, Cố Tương, cô mà dám vứt đi, hôm nay tôi sẽ không để yên cho cô đầu!”
Mạnh Ng4hiên không ngờ Cố Tương lại quá đáng như thế, không cho cô ta gặp Giang Trì, ngay cả canh cũng muốn vứt đi.
Đừng ép người quá 8đáng như vậy chứ!
Cố Tương nói: “Bởi Vì sau này tôi không muốn thấy cô đến đưa canh mỗi ngày”
Cố Tương không muốn cho Mạnh Nghiên một tí hy vọng nào!
Nếu hôm nay cô nhận canh, chắc chắn sau này ngày nào cô ta cũng chạy đến. Cố Tương nhìn Mạnh Nghiên, “Hơn nữa, tôi cũng muốn xem, cô không để yên cho tôi như thế nào!”
“Tôi..” Mạnh Nghiên sắp tức đến phát khóc, nhưng cô ta chẳng làm gì được Cố Tương, Mạnh Nghiên cảm thấy Cố Tương bây giờ đúng là ỷ thế hϊếp người. Cô ta chép miệng, nhìn Cố Tương và bảo: “Tôi sẽ về nói với bố, để bố biết tình yêu thương mà bố dành cho cô bao nhiêu năm qua đã lãng phí đến mức nào!”
Nói xong, Mạnh Nghiên tức giận bỏ đi.
Thấy cô ta như thế, Cố Tương suýt bật cười, lần nào có chuyện là Mạnh Nghiên lại đi mách lẻo.
Chú Đỗ nhìn theo bóng lưng Mạnh Nghiên, rồi liếc mắt sang Cố Tương, ông ấy cảm thấy Cố Tương bây giờ hơi đáng sợ, “Phải vứt món canh này đi thật à?”
“Dù sao Giang Trì cũng sẽ không uống, hay chủ giữ lại mà uống?”
Cố Tương nhìn chú Đỗ.
Chú Đỗ: “Mợ coi tôi như cái thùng rác à!” Có gì cần ném là lại vứt cho ông ấy.
Cố Tương nhếch môi sau đó tiến vào phòng bệnh.
Vào phòng, Cố Tương ngồi xuống ghế sô pha, cô đi ra ngoài có một chuyến mà quay về còn gặp phải Mạnh Nghiên, thật mệt mỏi.
Giang Trà thấy Cố Tương uể oải ngồi ở đó thì hỏi: “Em mệt à?”
“Ừ” Cố Tương không phủ nhận, cô nhìn trần nhà, đúng là cô rất mệt.
Nhìn thấy chú Đỗ tiến vào, Giang Trà hỏi ông ấy: “Có chuyện gì vừa xảy ra ở bên ngoài thế?”
Chú Đỗ liếc nhìn Cố Tương, thầy cô không lên tiếng, ông ấy mới nói: “Vừa rồi em gái của mợ chủ đến đây”
“Cô ta đến làm gì?” Hôm qua lúc vợ chồng ông bà Mạnh tới không thấy Mạnh Nghiên đi cùng, bây giờ thì lại đến.
Chú Đỗ nói: “Cô ấy nói là nấu canh mang đến cho cậu, muốn quan tâm đến cậu ạ”
Giang Trì bật cười, “Hai ngày tới chủ sắp xếp giúp tôi, trong khoảng thời gian này ngoài người nhà ra, tôi không muốn gặp khách”
Nói thật, hiện giờ đang bị thương nên Giang Trì chỉ muốn yên tĩnh dưỡng thương thôi.
Hai ngày qua liên tục có người đến thăm, Giang Trì cảm thấy rất phiền.
Mà người ta tới, mình lại không thể đuổi đi.
Chú Đỗ đáp: “Được, tôi sẽ thu xếp ngay” ***
Buổi tối, Cố Tương tỉnh lại trong phòng nghỉ tại phòng làm việc của Giang Trì, vì tối hôm qua đã về nhà nghỉ ngơi nên đêm nay cô muốn ở lại bệnh viện cùng anh, tranh thủ lúc bà Giang tới, Cố Tương ngủ một giấc trong phòng nghỉ của anh.
Cố Tương đi xuống dưới tầng, cô thấy trước cửa phòng bệnh có thêm hai vệ sĩ oai vệ, ngoài người nhà và bác sĩ ra, bây giờ không ai có thể tùy tiện bước vào phòng bệnh của Giang Trì.
Cố Tương bước vào, hai người này cũng không ngăn cản. Cô vừa vào cửa thì đã thấy Giang Phong đang nói chuyện với Giang Trì.
“Em dậy rồi à?” Giang Phong nhìn
Cố Tương vừa tỉnh ngủ.
Cố Tương nói: “Dạ.”
“Anh để bữa tối cho em đấy” Giang
Phong chỉ vào bàn
Cố Tương đi ngủ nên chưa ăn cơm.
Cô nói: “Em đi rửa tay trước”