Em đã bị tình yêu làm cho mê muội đến mức không cần mạng sống rồi à?” Mạnh Viễn Châu hỏi: “Giang Trì có gì tốt chứ? Anh thấy cậu ta đâu phả5i người tốt!”
Mạnh Viễn Châu càng nghĩ càng tức. Anh có thành kiến với Giang Trì nên nhìn đầu cũng thấy tật xấu! Anh không có một 6chút ấn tượng tốt nào với Giang Trì.
Nhất là bây giờ khi nghe Cố Tương nói thích Giang Trì, trong lòng Mạnh Viễn Châu càng có cảm 7giác như củ cải trắng nhà mình bị heo ủi qua vậy.
Cố Tương lặng lẽ nhìn Mạnh Viễn Châu, khi nghe anh phàn nàn về Giang Trì, thật l4ạ là trong lòng cô lại có cảm giác đồng cảm.
Người đàn ông kia đúng là chẳng phải người tốt lành gì!
Một lúc sau, Cố Tương8 mới nói rất nghiêm túc: “Thế nhưng, em đã quyết định rồi. Khó khăn lắm mới có người mình thích, em hy vọng anh sẽ ủng hộ quyết định của em. Có được không?”
Giọng điệu của Cố Tương đầy sự thỉnh cầu, từ nhỏ đến lớn cô luôn phải sống cẩn thận từng li từng tí và chưa bao giờ chủ động yêu cầu bất cứ điều gì.
Lúc này nhìn Cố Tương nói chuyện với mình như vậy, trong lòng Mạnh Viễn Châu đầy chua xót, nhưng anh lại không thể nói lời từ chối!
Mạnh Viễn Châu im lặng một lúc lâu rồi mới bảo: “Em biết thừa là anh không có cách nào từ chối em mà”
Nếu là người khác, anh sẽ chẳng quan tâm đối phương nghĩ gì. Nhưng Cố Tương thì khác!
Mạnh Viễn Châu luôn muốn dành những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này cho cô.
Bây giờ Cố Tương muốn ở bên Giang Trà, anh lại... không nỡ phản đối cô.
Biết Mạnh Viễn Châu đã đồng ý, Cố Tương nở nụ cười, “Cảm ơn anh Viễn Châu. Hôm nay Giang Trì đã khá hơn rồi nên tạm thời cũng không có việc gì, anh có thể đi làm việc của mình, không cần phải chạy đến bệnh viện nữa đâu. Chủ yếu là mỗi lần anh xuất hiện, Giang Trì lại không vui, em nhìn thấy mà đau hết cả đầu.”
Cố Tương suy nghĩ, tốt nhất là để hai người này ít gặp nhau thì hơn.
Đôi khi tính cách đã không hợp, càng gặp sẽ càng ảnh hưởng đến tình cảm.
Cố Tương bị kẹp ở giữa sẽ rơi vào tình thể rất khó xử.
Mà dù sao Mạnh Viễn Châu cũng sẽ không ở lại Giang Châu lâu.
Thật ra Mạnh Viễn Châu cũng không muốn gặp Giang Trì, Giang Trì luôn dè chừng anh mọi lúc mọi nơi.
Bây giờ nghe Cố Tương nói như vậy, Mạnh Viễn Châu đáp lại: “Ừ”.
Hiện giờ Giang Trì đang ở vị trí số một trong trái tim Cố Tương, cô luôn bảo vệ Giang Trà nên Mạnh Viễn Châu không biết phải nói gì nữa.
Cố Tương đang muốn quay về phòng bệnh thì chợt nhớ ra điều gì đó nên quay lại nhìn Mạnh Viễn Châu, “Đúng rồi, em chưa cho bất kỳ ai biết những gì em vừa nói với anh đâu, Giang Trì cũng không biết, anh phải giữ bí mật cho em đấy.”
Mối quan hệ giữa cô và Giang Trà bây giờ rất tế nhị, vì vậy cô không muốn nói những lời này trước mặt anh. Mạnh Viễn Châu gật đầu, “Ừ”
Đương nhiên anh sẽ không nói cho Giang Trì biết chuyện này! Cố Tương của anh sẽ mãi mãi là một cô gái mà tên đàn ông kia không thể với tới!
Cố Tương nhanh chóng quay vào phòng bệnh, khi vào trong, cô phát hiện bầu không khí trên giường bệnh rất đáng sợ, Giang Trì đang nằm xem ti vi.
Cố Tương nói: “Em về rồi!”
Giang Trì nghe thấy giọng cô thì khựng lại hai giây, sau đó mới quay đầu nhìn cô, “Chẳng phải em muốn đi cùng anh ta sao? Nếu như vậy thì em còn quay lại đây làm gì?”
Cố Tương nghiền ngẫm ánh mắt của Giang Trì, “Cho nên, anh thất vọng vì em không đi cùng anh ấy à?”
Giang Trì nghẹn họng, mím môi không nói nữa.
Chẳng qua anh cảm thấy mình rất buồn cười thôi.
Cô đã có người khác yêu thương, đầu cần anh phải quan tâm? Chỉ có anh đã quá coi trọng bản thân mình.
Cố Tương thở dài, nói: “Em thật sự
không hiểu nổi, tại sao anh lại có ác
ý với anh trai em như vậy. Anh bị
thương, anh ấy có ý tốt nên mới đến
bệnh viện. Hôm trước anh ấy còn
giúp chăm sóc anh, nếu em không
bảo anh ấy ra ngoài, chắc anh còn
định cãi nhau với anh ấy nữa! Anh
không cảm thấy mình rất không có
phong độ sao?”
.” Nghe những lời nói của Cố
Tương khiến Giang Trì nghẹn họng,
anh nhớ lại bản thân mình vừa rồi
đúng là hơi thiếu phong độ thật.
Bình thường anh đâu có như vậy.
Thật ngu ngốc khi tranh giành tình
cảm vì một cô gái!