Nhưng Giang Trì cứ vừa nhìn thấy Mạnh Viễn Châu là lại muốn bốc hỏa.
Giang Trì im lặng một lúc, sau đó ủ rũ nói: “Là lỗi của anh!5 Em gọi Mạnh Viễn Châu vào đây, anh sẽ xin lỗi anh ta”
Lần sau Giang Trà sẽ không như thế nữa! Anh nhất định phải kiềm c6hế bản thân.
Anh là Giang Trì! Nếu anh không cẩn thận, không những bị mất phong độ mà còn khiến Cố Tương xem thường.
Cố 7Tương cứ tưởng mình nói những lời như vậy thì Giang thì sẽ cãi lại, dù sao mỗi khi tranh cãi, Giang Trì sẽ luôn cảm thấy người khác sai 4chứ không phải mình.
Thật không ngờ, lần này anh lại nhận lỗi!
Cố Tương lập tức mềm lòng, giọng của cô cũng dịu đi, “Khô8ng cần đầu, anh ấy về rồi”
“Thật à?” Giang Trì không tin.
Mấy ngày nay Mạnh Viễn Châu cứ như keo da chó ấy, ngày nào cũng đến bệnh viện làm bóng đèn, tại sao bây giờ lại đi nhanh như vậy?
Cố Tương nói: “Ừ, em bảo anh ấy đừng đến nữa, nếu như không có việc gì chắc anh ấy sẽ không đến đâu.”
Sau khi nói xong, Cố Tương ăn món bánh canh mà Mạnh Viễn Châu mang đến, cô vô thức liếʍ môi.
Giang Trì cảm thấy tim mình như thắt lại theo động tác của cô.
Anh ngạc nghiên hỏi: “Tại sao?”
Cố Tương: “Chẳng phải anh không thích anh ấy à? Em thấy mỗi lần anh ấy đến anh lại không vui”
“Vì anh không vui nên em đuổi anh ta đi à?” Không hiểu vì sao, lúc này Giang Trì bỗng cảm thấy trong lòng hơi vui vẻ, giọng điệu cũng trở nên rất dịu dàng.
Cố Tương nhìn anh, “Chứ còn gì nữa? Chẳng nhẽ em đứng nhìn hai người đánh nhau trong phòng bệnh à?”
Nhưng đó cũng không được tính là đuổi đi, Cố Tương chỉ nói rõ ràng và Mạnh Viễn Châu không phải là người nghe không hiểu những gì cô nói. Ai lại muốn rỗi hơi ngày ngày chạy đến bệnh viện, rồi còn bị người khác ghét bỏ nữa chứ! Như thế chẳng phải mệt chết đi được hay sao.
Nếu không phải Giang Trì bị thương, Cố Tương lại không thể chuyển việc này cho người khác, cô cũng muốn mỗi ngày ngủ ở nhà cho đến khi tự nhiên tỉnh giấc.
Giang Trì nhìn Cố Tương, thấy cô ăn bánh canh rất ngon lành thì bảo: “Anh cũng muốn nếm thử một miếng”
Cố Tương đưa một cái cho anh.
Giang Trì không cầm lấy mà chỉ cần một miếng từ tay cô.
“Ngon không? Bánh canh của cửa hàng này rất ngon, họ đã mở nhiều năm rồi, trước đây họ chỉ là một cửa hàng nhỏ, nhưng sau này làm ăn càng ngày càng tốt”
Đây là đều là những ký ức trước kia, chủ yếu khi đó Cố Tương còn nhỏ và đang sống ở nhà họ Cố với bố, bình thường Cố Tương không có nhiều tiền tiêu vặt nên ít khi mua đồ ăn ngon, vì vậy cô cảm thấy món bánh canh này đã là một món ngon tuyệt đỉnh trên đời.
Giang Trì nói: “Bình thường”
Về mặt ăn uống, Giang Trà vẫn luôn bắt bẻ như vậy.
Cố Tương nhìn anh mà không nói gì.
Giang Trì chẳng những không tỉnh lại, anh còn làm trầm trọng thêm, “Mà mấy thứ đồ ăn bên ngoài này làm không sạch sẽ, thịt cũng chẳng tươi.”
Cố Tương đang ăn rất vui vẻ, nhưng nghe anh nói xong lại thấy mất cả ngon, “Giang Trì, anh phải cảm thấy may mắn vì đang bị thương đấy”
Cô thật sự muốn đánh chết anh!
Cảm nhận được Cố Tương đang trợn mắt, Giang Trì biết mình đã quấy rầy sự hào hứng của cô, nhưng anh không thừa nhận là mình cố ý đầu, “Nếu em muốn ăn, anh sẽ bảo cổ giúp việc ở nhà nấu cho em. Cái gì cô ấy cũng biết.”
Cố Tương không thèm để ý đến Giang Trì nữa, cô hỏi: “Anh còn ăn sáng nữa không? Không ăn thì em dọn đấy!”
“Không ăn” Để ngoài lâu như vậy rồi, ăn không còn ngon nữa.
Cố Tương đành phải thu dọn hết
mọi thứ, cả cái bàn cũng chuyển
sang chỗ khác.
Buổi trưa lúc chú Đỗ đến còn cầm
theo bánh canh cho Cố Tương.
Nhìn chỗ bánh canh trơn bóng trong
túi, Cố Tương không nhịn được mà
chảy nước miếng, cô liếc nhìn Giang
Trì nằm trên giường, anh đang dựa
lưng vào gối và xem điện thoại rất
nghiêm túc.
“Anh bảo chủ Đỗ cầm đến à?”