ghe vậy, trong mắt Mạnh Viễn Châu lóe lên một tia bất an. Anh liếc nhìn Cố Tương, hỏi: “Giang Phong đã nói gì với em?”
“Anh ấy nói an5h rất phản đối việc em đến với Giang Trì, anh ấy còn hỏi em nghĩ như thế nào?
Mạnh Viễn Châu tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Cố 6Tương nói thế.
Không biết tại sao, rõ ràng Mạnh Viễn Châu thích Cố Tương nhưng lại sợ bị cô biết.
Anh luôn cảm thấy rằng, có7 một số việc một khi nói ra rồi thì mọi thứ sẽ hoàn toàn thay đổi.
Mạnh Viễn Châu nhìn Cố Tương, “Em trả lời thế nào?” Anh muốn biết4 Cố Tương nghĩ gì về Giang Trì! Cố Tương im lặng một lúc.
Mạnh Viễn Châu nói: “Lúc trước em đã nói với anh rằng sau ba năm nữa em sẽ8 rời khỏi nhà họ Giang, nhưng rõ ràng là nhà họ Giang không nghĩ như vậy. Họ giới thiệu em với tất cả mọi người để ai cũng biết đến sự tồn tại của em, họ còn muốn tổ chức đám cưới cho em và Giang Trì. Em có nghĩ rằng đến lúc đó, mình còn có thể rời đi được nữa hay sao?”
“Anh” Giọng nói của Cố Tương rất nhẹ nhàng và bình tĩnh: “Em thích Giang Trì”
“..” Mạnh Viễn Châu hỏi lại: “Em nói gì cơ?”
Nghĩ tới Giang Trì, Cố Tương nở một nụ cười dịu dàng, “Hình như em đã gặp được người mà mình vẫn luôn chờ đợi rồi. Khi kết hôn với anh ấy, thật ra em cũng không mong đợi gì, em cảm thấy chắc chắn sẽ không gặp được người mà mình thích nên lấy ai cũng không quan trọng. Nhưng khi ở cùng Giang Trà, mặc dù đôi khi cách nói chuyện của anh ấy khiến người khác tức giận, nhưng em lại cảm thấy một sự bình an mà trước giờ em chưa từng có được. Khi anh ấy ở bên, em có cảm giác rằng cho dù mẹ không yêu thương mình thì cũng chẳng quan trọng nữa. Em đã có một ngôi nhà mới, một nơi mà em sẽ thuộc về... Em cũng không cần ăn nhờ ở đậu, không cần cẩn thận từng li từng tí... Em không biết tương lai của em và anh ấy sẽ thế nào, nhưng bây giờ em muốn cố gắng”
“.” Mạnh Viễn Châu chưa bao giờ có cảm giác giống như có một con dao đâm thẳng vào tim mình như bây giờ.
Điều đáng nói là khi Cố Tương nói những lời này, ánh mắt của cô rất dịu dàng, tràn đầy ánh sáng và hy vọng.
Mạnh Viễn Châu và Cố Tương đều là người lạnh nhạt về mặt tình cảm, từ trước đến nay chưa bao giờ anh thấy cô có dáng vẻ này.
Cứ như đã biến thành một người khác vậy.
Cố Tương nói xong, cô lấy hết can đảm nhìn Mạnh Viễn Châu, “Vậy nên, anh đừng đề phòng Giang Trì như vậy nữa, em đã kết hôn với anh ấy, chuyện của chúng em thì em sẽ tự xử lý. Em biết anh lo lắng cho em, nhưng nếu em bị ấm ức và cần giúp đỡ, cho dù anh không nói thì em cũng sẽ chủ động lên tiếng”
“..” Nghe lời nói của Cố Tương, Mạnh Viễn Châu mím chặt môi, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, sau khi nhìn Cố Tương một lúc lâu, anh mới tỉnh táo lại, “Anh không đồng ý”
“Tại sao?” Cố Tương nhìn Mạnh Viễn Châu, “Em có người mình thích, anh không vui sao?”
Mặc dù không mong đợi vào tình yêu, nhưng Cố Tương rất hy vọng Mạnh Viễn Châu có thể tìm được người mình yêu và sống cùng người đó.
Anh ấy quá cô đơn, cần có một người ở bên cạnh.
Cố Tương cứ tưởng rằng Mạnh Viễn Châu sẽ có suy nghĩ giống mình trong vấn đề này. Mạnh Viễn Châu muốn nói, đúng vậy, anh rất không vui! Đương nhiên là không vui rồi!
Nhưng khi nhìn Cố Tương, Mạnh Viễn Châu lại không nói nên lời.
Anh bảo: “Nếu em tìm người khác,
anh sẽ không nói gì, nhưng Giang
Trà thì khác. Em có biết những
người đính hôn với cậu ta trước đây
có kết cục như thế nào không? Em
không sợ chết à?
“Thầy bói đã nói rằng em có ngày
tháng năm sinh hợp với anh ấy,
không sao đâu.”
“Em cũng tin à?”
“Ngay từ đầu lời đồn khắc vợ đã rất
vớ vẩn rồi, nhưng tất cả mọi người
đều tin, vậy tại sao lại không tin lời
thầy bói nói?” Cố Tương hỏi lại:
“Hơn nữa, anh có thể thấy từ khi em
và anh ấy đăng ký kết hôn đến bây
giờ, có chuyện gì xảy ra đâu chứ?”