Giang Trì nhìn Cố Tương mà không nói gì.
Anh cũng không biết phải nói gì. Quả thực, nói về chuyện cả đời ở thời điểm này 5là quá xa xôi.
Mẹ Giang Trì từ bên ngoài bước vào, chủ Đỗ đi theo sau. Ny Ny vừa thấy hai người thì lên tiếng: “Cháu chà6o bà nội, chào ông Đỗ ạ”
Mẹ Giang Trì hỏi: “Giang Phong không ở đây à?”
“Anh ấy ra ngoài rồi ạ.”
Bà Gian7g: “Mẹ mang bữa tối cho các con này”
Cố Tương nói: “Bọn con đã đặt suất ăn của bệnh viện rồi ạ”
Do Thất Phong ma4ng tới.
Bà Giang bảo: “Mẹ cũng mang tới đây rồi”
Bà Giang đặt thức ăn lên bàn và mở ra, các món ăn rất phong phú8.
Giang Trì chê bai: “Bây giờ con đang bị thương nên không ăn được những thứ này đâu.”
Bà Giang liếc nhìn Giang Trì, sau đó bê cháo ra, “Đây là của con, những thứ khác là cho Cố Tương và Ny Ny”
“...” Giang Trì càng cảm thấy mình bị thương nặng hơn.
Bà Giang bảo chú Đỗ chuyển cái bàn đi chỗ khác, sau đó ngồi xuống, nhìn Giang Trì và hỏi: “Bây giờ con có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
“Dạ có
“Anh Cả con gọi cho mẹ, bảo lúc nào mẹ đến thì bật video call lên. Nó rất lo lắng cho con”
Giang Trì nói: “Mẹ bảo anh ấy không cần về, con không sao đâu.”
Thực ra khi biết Giang Trà bị thương, mọi người trong nhà đều vội vàng muốn chạy về, chính Giang Trà đã bảo với mẹ và nhờ bà khuyên bọn họ không cần phải vội vàng trở về.
Anh chỉ bị thương, nghỉ vài ngày là khỏe, bọn họ di chuyển một lần rất vất vả.
Hơn nửa tháng sau là sinh nhật ông nội rồi, họ lại phải về lần nữa, làm như vậy quá phiền phức.
Mẹ Giang Trì nói: “Mẹ đã bảo nó là đợi đến sinh nhật của ông nội thì hẵng đưa gia đình về một thể”
Giang Trì: “Vâng”
Cơm nước xong xuôi, bà Giang bật video call với anh cả của Giang Trì, để bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy Giang Trì, Ny Ny cũng thò đầu vào chào, “Cháu chào bác Cả”
Giọng của anh Cả rất nam tính chín chắn, nhìn thấy Ny Ny, anh ấy cười nói: “Ừ, Ny Ny cũng ở đây à”
“Hôm nay Giang Phong đưa con bé đến” Bà Giang nói: “Thằng Hai bình thường bận rộn công việc, suốt ngày vứt nó ở nhà. Mẹ đã bảo là để mẹ đón mà con bé không chịu. Hai hôm trước mẹ qua thăm, mẹ còn thấy nó nhào bột làm bánh quy một mình đấy.”
Nhắc đến Ny Ny, bà Giang không khỏi thở dài. Rõ ràng là con bé còn nhỏ tuổi như vậy, nhưng nó rất hiểu chuyện, mỗi lần nhìn con bé là bà lại thấy đặc biệt đau lòng.
Cố Tương nhìn Ny Ny, “Cháu còn biết làm bánh quy à?”
Thành thật mà nói, Cố Tương thậm chí còn không biết làm.
Ny Ny đáp: “Là cô giúp việc dạy cháu đấy ạ, hôm nay cháu cũng cầm đến đây đó”
Cô bé bước tới, muốn đi lấy chiếc cặp sách nhỏ của mình, chú Đỗ vội hỏi: “Cô chủ nhỏ muốn làm gì vậy?”
“Ông Đỗ, đưa cháu chiếc cặp sách với, trong đó có bánh quy”
Cặp sách của Ny Ny rất nhỏ, chủ Đỗ cầm lấy đưa cho cô bé, cô bé mở ra và lấy một gói bánh quy trồng vô cùng đáng yêu.
Nhìn thấy chỗ bánh quy mà Cố Tương phải choáng váng, cô bé này giỏi quá!
Ny Ny đưa cho Cố Tương, “Thím Út nếm thử xem.”
Cố Tương nếm thử một miếng, sau đó nhìn Ny Ny, “Thật sự là cháu làm ư?”
“Tất nhiên rồi” Bà Giang nói: “Không biết con bé học từ ai nhưng nó thích lắm, cũng rất hào hứng nữa. Cô giúp việc nói con bé có thể vùi đầu vào làm bánh quy cả ngày, nên thằng Hai để Ny Ny ở nhà mà vẫn yên tâm”
Bởi vì phần lớn thời gian bà Giang đều không ở nhà, chẳng qua gần đây Cố Tương và Giang Trà đăng ký kết hôn nên bà mới trở về, vì vậy bà không thể trông con cho Giang Phong được.
Ông cụ Giang đã già nên đương
nhiên càng không thể trông trẻ con.
Vì vậy khi Giang Phong đi làm, anh
ấy đều để con ở nhà cho cô giúp
việc chăm sóc.
Thỉnh thoảng nhà họ Giang cũng sẽ
qua thăm Ny Ny.
Cô bé đã quen với cuộc sống như
vậy nên không cảm thấy gì, nghe
thấy mọi người nói chuyện về mình,
Ny Ny cũng chỉ lặng lẽ ăn bánh quy.