Dụ Hôn

Chương 182




Đôi mắt Mạnh Viễn Châu chìm xuống.

Lúc đầu Giang Phong chỉ tiện mồm nói thế mà thôi, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Mạnh Viễ5n Châu, anh ấy bỗng cảm thấy mình đã đoán đúng.

“M* nó!” Giang Phong la lên: “Cậu thật sự... Cậu thật sự thích cô ấy à? Vậy c6ậu đã làm gì trong những năm qua? Đến lúc Cố Tương lấy Giang Trì rồi mới sốt ruột? Tôi quen cậu lâu như vậy mà sao chưa bao giờ nghe 7thấy cậu nói tới?”

Mạnh Viễn Châu ngày nào cũng bận rộn kinh doanh, cứ như thể không có chuyện anh thích Cố Tương vậy. Hơn nữ4a, kể từ khi bỏ nhà ra đi, anh chưa từng trở về. Nếu thật sự thích một người thì đầu thể bỏ mặc người ta trong nhiều năm như thế được8. Lời nói của Giang Phong khiến Mạnh Viễn Châu mím chặt môi. Trong những ngày trở lại Giang Châu, thật ra ngày nào Mạnh Viễn Châu cũng nghĩ xem rốt cuộc mình đang làm gì. Rõ ràng Mạnh Viễn Châu có rất nhiều cơ hội quay về và đưa Cố Tương đi, nhưng anh đã không làm như thế.
Bởi vì mẹ của cô, và cũng vì anh không tự tin vào bản thân mình.

Người như anh sao có thể mang lại hạnh phúc cho cô?

Mỗi lần Mạnh Viễn Châu muốn về thì lại có công việc chưa làm xong, thật ra anh có thể gác lại công việc trong tay để quay về gặp cô, nhưng Mạnh Viễn Châu đã không làm như vậy.

Cho đến tận lúc anh biết gia đình mình bắt cô đi lấy chồng... Mạnh Viễn Châu mới phát hiện mình đã mất đi cái gì.

Lúc hai người họ còn đang nói chuyện, Cố Tương bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy họ vẫn đứng đấy, cô bèn tò mò hỏi: “Hai anh nói chuyện gì thế?”

Giang Phong nhìn Cố Tương, chà, anh phải trả lời thế nào bây giờ?

Giang Phong lại nhìn Mạnh Viễn Châu, đối phương chỉ thờ ơ nói: “Không có gì đâu.”

Giang Phong nói: “À thì... Anh định bảo anh của em đi cùng, cho nên chỉ đành để em ở lại bệnh viện một mình chăm sóc cho Ny Ny và Giang Trì! Vất vả cho em rồi.”
Cố Tương cười, “Chuyện nhỏ thôi mà, hai anh cứ đi đi”

Giang Trì không thích Mạnh Viễn Châu, có anh ở đây, Giang Trì sẽ không vui.

Mạnh Viễn Châu rời đi cùng với Giang Phong, Giang Trì sẽ càng thoải mái hơn.

Ngay sau đó, Giang Phong kéo Mạnh Viễn Châu rời đi.

Vốn Giang Phong định để Mạnh Viễn Châu ở lại, nhưng bây giờ biết được sự thật rồi, anh ấy đâu dám nữa?

Nhỡ mà xảy ra chuyện gì là cô em dâu của mình cũng không còn nữa, vì vậy Giang Phong không dám bất cẩn.

Cố Tương quay về phòng bệnh, Ny Ny đang cho Giang Trì ăn dâu tây, Cố Tương nhìn hai chú cháu mà mỉm cười bảo với Giang Trì: “Anh Viễn Châu đi cùng với anh Hai rồi”

Giang Trì đáp: “Ừ”

Thấy Giang Trì thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin Mạnh Viễn Châu rời đi, Cố Tương bật cười.

Đúng là đàn ông mà!

Buổi tối, bà Giang đến đúng lúc Cố Tương đang cho Giang Trì và Ny Ny ăn cơm.
Ny Ny ngồi một bên, cắm đầu ăn rất tập trung, Cố Tương cầm thìa, thỉnh thoảng đút một miếng cho cô bé, Ny Ny ngoan ngoãn ăn, sau đó cô bé nói: “Thím Út, cháu có thể tự ăn mà”

Ny Ny ăn cơm rất ngoan, cô bé không hề làm rơi một hạt cơm nào ra quần áo.

Cố Tương nhìn Ny Ny và khen: “Ny Ny giỏi quá”

Rồi nhìn sang Giang Trì thì lại thấy ghét bỏ. Mặc dù đang bị thương, nhưng anh bây giờ còn không bằng một đứa trẻ.

Giang Trì cảm nhận được ánh mắt khác thường của cô, bèn hỏi: “Em nhìn anh làm gì?”

“Em vừa nghĩ, anh có thể tự ăn cơm

được hay không?” Hôm qua thì thôi,

nhưng hôm nay chắc là đã khá hơn

nhiều rồi chứ.

Giang Trì nói: “Anh thấy rồi nhé,

mới chăm sóc anh có một ngày mà

em đã không kiên nhẫn rồi à! Nếu

sau này anh già, anh không thể trông

cậy vào một người phụ nữ như em được rồi”
“ ” Nghe anh nói như vậy, Cố

Tương nở một nụ cười ấm áp, “Anh

già thì có liên quan gì đến em chứ?

Chưa biết chừng khi anh già, em

cũng chẳng biết anh là ai?

Mặc dù Cố Tương có một chút rung

động trước Giang Trì, nhưng cũng

chỉ là một chút mà thôi, Cả một đời

dài như vậy, những kẻ đã từng thề

non hẹn biển còn chẳng thể ở bên

nhau, huống chi là bọn họ?