Dụ Hôn

Chương 179




Đúng vậy, nếu không có mẹ sinh ra, tôi sẽ không có được như ngày hôm nay” Mạnh Viễn Nhẫn nhìn người phụ nữ trước mắt, nói tiếp: “Như5ng tôi chẳng hề có liên quan gì đến người đàn bà khốn nạn này, bà ta cũng không phải mẹ tôi. Bà ta không xứng.”

Ông Mạnh gi6ơ tay lên định tát Mạnh Viễn Châu, Anh không hề né tránh và chỉ nhìn bố mình.

Mạnh Viễn Châu bây giờ còn cao hơn ông Mạnh, 7nhưng anh lại giống mẹ chứ không giống bố một chút nào.

Mạnh Viễn Châu nhìn chằm chằm vào ông Mạnh, anh nhếch miệng cười hỏ4i: “Sao nào, lại muốn đánh tôi à?”

Trước khi Mạnh Viễn Châu bỏ nhà đi đã bị bố anh tát một cái, và từ đó trở đi anh không b8ao giờ quay lại căn nhà đó nữa. Nhìn thấy dáng vẻ này của Mạnh Viễn Châu, ông Mạnh chỉ cảm thấy đau đầu.

Cuối cùng ông ấy cũng không xuống tay được.
Ông Mạnh thả tay xuống, ông ấy nhìn Mạnh Viễn Châu bằng ánh mắt bất lực và thất vọng, Lê Giai Âm lo lắng nhìn ông ấy: “Anh Mạnh”

“Về thôi” Ông Mạnh không nhìn Mạnh Viễn Châu nữa, hôm nay tới đây, ông ấy cũng không ngờ là sẽ gặp anh.

Ông Mạnh cảm thấy mình mà gặp đứa con này thêm vài lần nữa thì chỉ sợ sẽ chết sớm hơn.

Nhìn theo bóng lưng Lê Giai Âm dìu chú Mạnh rời đi, Cố Tương cảm thấy bước chân của chú Mạnh có vẻ nặng nề.

Sau khi họ đi, Mạnh Viễn Châu chỉ đứng nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, anh không đuổi theo mà châm một điếu thuốc.

Cố Tương bước tới giật lấy điếu thuốc trên tay anh, dập tắt rồi bảo: “Trong bệnh viện không được hút thuốc”

Mạnh Viễn Châu cúi đầu, nhìn Cố Tương rồi cười nói, “Vâng thưa đại tiểu thư”

Bình thường anh không hay cười, vậy mà bây giờ lại mỉm cười.
Nở nụ cười trên môi nhưng có lẽ trái tim anh đang rỉ máu đấy, Cố Tương rất hiểu cảm giác của anh ấy lúc này, dù sao cô và Mạnh Viễn Châu rất giống nhau mà.

Có thể ở trong mắt người khác, bọn họ rất bất hiếu, rất tuyệt tình, nhưng chỉ có họ mới biết rằng, khi nói ra những lời tàn nhẫn ấy thì chính họ mới là người bị tổn thương nhiều nhất.

Cố Tương hỏi: “Sao anh lại đến đây? ở bệnh viện có nhiều người lắm, anh không cần phải tới đâu”

“Không sao, anh có nhiều thời gian mà” Mạnh Viễn Châu nhìn Cố Tương, “Còn em thì sao? Em về ngủ rồi mà? Đến đây lúc nào thế?”

“Em đến vào giờ cơm trưa”

“Vậy lúc nào em mới về, ngủ muộn như vậy cũng được à? Anh cứ nghĩ tới em mới đến cơ”

“Em không ngủ được” Cố Tương nói: “Không nằm mơ nên chỉ cần vài tiếng là ngủ ngon rồi”
Chú Đỗ ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Mạnh Viễn Châu thì lên tiếng chào hỏi: “Anh Mạnh”

Ông ấy rất khách sáo với Mạnh Viễn Châu, chỉ sợ làm phật lòng Mạnh Viễn Châu là anh lại muốn dẫn Cố Tương đi.

Không hiểu sao, chú Đỗ gặp hai vợ chồng họ Mạnh cũng không có cảm giác này, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Viễn Châu thì lại cảm thấy hơi sợ hãi.

Dù sao Mạnh Viễn Châu cũng là bạn của Giang Phong.

Mạnh Viễn Châu lên tiếng đáp lại.

Chú Đỗ nói: “Tôi có chút việc nên phải đi trước. Mợ chủ, phiền mợ trông chừng ở đây một lát nhé!”

“Được ạ”

Cố Tương và Mạnh Viễn Châu ở

trong phòng bệnh cả buổi chiều,

Giang Trà thì đang ngủ.

Hôm nay Cố Tương có cầm theo

máy tính xách tay đến đây, lúc này

cô đang ngồi cắt ghép video. Mạnh

Viễn Châu ngồi bắt chéo chân ở

phía đối diện, nhìn thấy cô tập trung
làm việc thì hỏi: “Gần đây cửa hàng

thế nào?” “Tốt lắm” Cố Tương nói:

“Nhưng không thể so với anh được,

anh làm ăn lớn, còn em chỉ muốn

nuôi thân thôi. Nhưng như vậy cũng

nhàn hơn. Nếu anh bảo em phải

giống như anh, cả tháng phải chạy

khắp nơi trên thế giới, em không làm được đâu.”

Mạnh Viễn Châu nói: “Cần tiền thì

cứ nói với anh một tiếng, không cần

phải nhìn mặt người nhà họ Giang đâu"