Dụ Hôn

Chương 178




Đứng theo góc độ của chú Mạnh, ông không thấy vợ mình quá tồi tệ. Bình thường ống bận rộn công việc, còn vợ ông xử lý mọi v5iệc trong nhà một cách ngăn nắp.

Chỉ là vợ ông đã từng có một cuộc hôn nhân thất bại và phải chịu bạo lực gia đình6, người chồng cũ đã tạo ra một bóng ma tâm lý rất lớn đối với bà Mạnh.

Đương nhiên ông Mạnh rất thương vợ mình. Ông Mạnh hy vọng vợ mình có thể thoát khỏi cái bóng của quá khứ.

Bởi vậy nên ông rất yêu chiều vợ.

T4rong chuyện của Cố Tương, bà Mạnh hơi bất công. Ông Mạnh cũng thường khuyên nhủ và bà ta cũng nghe. Chỉ là đứng ở góc độ c8ủa Cố Tương, cô chưa bao giờ có được cuộc sống sống trong tình yêu thương của cha mẹ.

Bây giờ Cố Tương đã trưởng thành, dù sao cô cũng có cuộc sống riêng của mình.

Chỉ cần Cố Tương không bị bắt nạt ở nhà họ Giang, ông Mạnh cũng yên lòng.
Ông Mạnh vừa nói xong, đang chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này lại nhìn thấy Mạnh Viễn Châu đến.

Cố Tương cứ tưởng hôm nay Mạnh Viễn Châu sẽ không đến, không ngờ anh ấy lại tới.

Khi hai cha con gặp mặt, Mạnh Viễn Châu hơi ngạc nhiên, vẻ mặt anh khá bình tĩnh và không chủ động bắt chuyện. Người chủ động lên tiếng lại là Lê Giai , mặc dù mẹ Cố Tương đối xử không tốt với con gái ruột, nhưng bà ta luôn cố gắng muốn trở thành một người mẹ kế tốt, bà ta gọi: “Viễn Châu à”

Khóe miệng Mạnh Viễn Châu giật nhẹ, anh nở một nụ cười khinh thường.

Giả vờ giả vịt!

Ông Mạnh nhìn Mạnh Viễn Châu, đã rất lâu ông ấy không gặp đứa con trai này, nó đã lớn và trưởng thành rồi.

Trông nó có vẻ chững chạc hơn nhiều, nhưng tính cách vẫn nóng nảy như vậy.

Ông Mạnh đi đến trước mặt Mạnh Viễn Châu, ông hỏi: “Sao con lại tới đây?”
Mạnh Viễn Châu đáp: “Sao thế, chỉ cho phép Chủ tịch Mạnh giao thiệp và nịnh bợ nhà họ Giang, chứ không cho phép tôi đến ?”

Ông Mạnh biết những lời này là đang chế giễu mình.

Ông Mạnh nói: “Bố đang nói chuyện rất tử tế với con, sao con cứ phải như vậy! Bố là bố ruột của con đấy, con xem thái độ của mình như thế nào? Về lâu như vậy mà vẫn không quay về nhà, xem ra con thật sự không coi mình là người nhà họ Mạnh nữa hả?”

“Tôi từ lâu đã không coi mình là người nhà họ Mạnh rồi!” Mạnh Viễn Châu nói: “Mà ông vừa nhắc tôi đấy, chắc tôi phải đi đổi họ, tại sao tôi phải theo họ của ông chứ?”

Hai cha con vừa gặp nhau thì cứ như bước vào cuộc chiến, Cố Tương không hề cảm thấy ngạc nhiên tí nào.

Cô nhìn hai người họ mà cảm thấy hoàn toàn bất lực.

Giống như chuyện giữa cô và Lê Giai vậy, người khác không giúp được gì, càng giúp lại càng rối.
Lê Giai Âm nở nụ cười, cố gắng làm dịu bầu không khí, “Đã lâu không gặp, hai bố con đừng có vừa gặp đã cãi nhau chứ. Viễn Châu, mặc dù biết con rất bận, nhưng khi nào rảnh thì về nhà một chút, trông bố con có vẻ hung dữ với con thôi nhưng thật ra ông ấy rất nhớ con đấy”

“Câm mồm” Mạnh Viễn Châu cảm thấy rất khó chịu khi nghe Lê Giai Âm nói, anh gắt: “Bà đừng có giả vờ giả vịt nữa, bà còn chẳng đối xử tốt được với con gái mình thì giả vờ làm người tốt trước mặt tôi làm gì?”

Người con gái mà anh nói đương nhiên là Cố Tương. Vẻ mặt Lê Giai Âm cứng đờ, bà ta liếc mắt nhìn Cố Tương, chắc mẩm cô lại mách lẻo mình với Mạnh Viễn Châu rồi. Nếu không, tại sao Mạnh Viễn Châu vừa về đã chạy đến chỗ Cố Tương, lại còn đánh Mạnh Nghiên nữa.
Bây giờ vừa gặp mặt, Mạnh Viễn Châu cũng đứng ra nói chuyện giúp Cố Tương.

Bà ta thật sự cảm thấy rất não nề, cô con gái ruột không hề thân thiết với mình thì thôi, vậy mà một người anh trai không cùng huyết thống như Mạnh Viễn Châu lại thân còn hơn anh em ruột.

Thấy Lê Giai đột nhiên quay ra nhìn

mình, Cố Tương kinh ngạc.

Nếu cô không đoán nhầm thì chắc

Lê Giai lại ghi mối hận này lên

người cô rồi.

Cũng phải thôi, dù sao cô cũng là

nơi để bà ta trút giận mà.

Ông Mạnh nhìn Mạnh Viễn Châu,

“Con nói chuyện kiểu gì thế? Từ

nhỏ đến lớn, nếu không có mẹ con,

liệu con có được như ngày hôm

nay? Không có một chút lễ phép nào ca"