Dụ Hôn

Chương 180




Nhà họ Giang có tiền thì đó cũng là của nhà họ Giang, vào làm dâu nhà đó nhìn thì có vẻ oai phong đấy, nhưng thật ra đầu thể mở 5miệng xin tiền được!

Vì vậy Mạnh Viễn Châu rất thông cảm cho Cố Tương.

Cố Tương mỉm cười, “Ừm, nhưng hiện tại v6ẫn ổn. Anh đã thấy em khách sáo với anh khi em cần bao giờ chưa?

Khi hai người đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng có tiếng7 nói nhỏ nhẹ của một cô bé, “Con ở nhà tốt lắm mà, bố ở ngoài mới cần phải chăm sóc bản thân. Bố có quầng thâm ở mắt kìa, bố ng4ủ không được ngon à?”

“Mắt bố có quầng thâm á?” Giang Phong bước vào, anh ấy bỏ lại con gái rồi vội vàng đi vào phòng v8ệ sinh soi gương.

Ny Ny đeo cặp sách, cô bé mặc một chiếc áo len dệt kim màu vàng và chiếc váy ngắn màu xanh lam, tóc buộc đuôi ngựa cao, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc, cô bé đứng ở cửa ra vào nhìn bố mình rồi thở dài, “Bố nhìn bố đi, cứ làm người ta phải lo lắng mà”
Cố Tương kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của cô bé này. Ny Ny năm nay chưa đầy năm tuổi, trong ấn tượng của Cố Tương, những đứa bé tầm bốn, năm tuổi luôn gây rắc rối. Nhưng Ny Ny lại khác, trông cô bé vô cùng chín chắn.

Khi ở cạnh Giang Phong, dường như Ny Ny mới là phụ huynh.

Giang Phong soi gương xong, bước ra ngoài thấy Cố Tương và Mạnh Viễn Châu thì nói: “Viễn Châu cũng đến đấy à! Không ngờ cậu lại quan tâm em Trì nhà tớ như vậy, nó mà biết chắc chắn là vui lắm đấy.”

Mạnh Viễn Châu: “.”

Cậu có chắc là Giang Trì sẽ vui thật chứ?

Giang Phong cởi cặp sách của Ny Ny ra và giới thiệu với cô bé: “Đây là thím Út và chú Viễn Châu.”

Ny Ny vẫn luôn quan sát Cố Tương kể từ khi bước vào, khi nghe bố mình giới thiệu, cô bé mới cười và nói: “Cháu chào thím Út”
Cô bé cười rất ngoan, để lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, lúc chào cũng rất điềm đạm, bình tĩnh.

Cố Tương nhìn cô bé và đáp lại: “Chào cháu”

Ny Ny đi tới, liếc nhìn giường bệnh một cái rồi hỏi: “Chú Út của cháu vẫn đang ngủ ạ?”

Cố Tương: “Ừ, chú ấy vẫn chưa tỉnh”

Ny Ny đi đến bên cạnh giường, ngắm Giang Trì và dịu dàng sờ lên tay anh. Cô bé nhìn vài lần rồi quay lại, ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Cố Tương.

Chân Ny Ny ngắn, nên sau khi ngồi xuống thì chân không thể chạm đất mà chỉ có thể đung đưa, cô bé nhìn Cố Tương và nói: “Thím Út, thím thật là đẹp”

Trẻ con không nói dối, khi nghe thấy cô bé khen mình đẹp, Cố Tương vui vẻ mỉm cười, “Cảm ơn, cháu cũng xinh lắm”

Ny Ny nói: “Cháu muốn gặp thím từ lâu rồi, nhưng trước đó mọi người cứ bảo thím không có mặt và thím bận việc. Bây giờ rốt cuộc cháu cũng được gặp thím”
Ny Ny còn bé mà nói năng rất rõ ràng.

Cố Tương cảm thấy dường như mình không phải đang nói chuyện với trẻ con vậy.

Cô nhìn Giang Phong và khen: “Anh Hai, Ny Ny nhà anh giỏi quá!”

Cố Tương đã gặp những đứa trẻ lớn như Ny Ny mà còn nói chuyện không sõi.

Giang Phong cười vui vẻ nhìn con gái, trên mặt lộ rõ tự hào, “Giỏi gì chứ?”

“Khả năng biểu đạt của cô bé thật không thể tin được!” Cố Tương phải trầm trồ khen ngợi. Giang Phong nói: “Chứ còn gì nữa, em không thấy bố con bé làm nghề gì à. Sau này lớn lên, chắc chắn nó sẽ có tiềm chất để trở thành một luật sư giỏi”

Ny Ny vừa ngồi xuống thì lại rời khỏi ghế sô pha, tất cả mọi người đều nhìn cô bé.

Giang Phong hỏi: “Con sao thế?” “Con đi uống nước

Cố Tương nghe vậy vội vàng đứng dậy, “Để cô lấy nước cho cháu”
Giang Phong phóng khoáng nói: “Cứ kệ nó đi.”

Cố Tương cảm thấy không yên tâm

với một đứa trẻ còn nhỏ như vậy,

nhưng cô thấy Ny Ny đi tới máy đun

nước, lấy cốc ra và rót nước.

Xem ra đây là một đứa trẻ rất độc lập.

Thậm chí Cố Tương còn nhìn thấy

hình bóng tuổi thơ của mình trong

cô bé này.

Đúng lúc này, Ny Ny lên tiếng:

“Chú Út dậy rồi à?”