Cố Tương nói với Bạch Vi: “Quay vào đi”
Vừa vào cửa, họ bắt gặp Giang Phong đang nếm thử một quả dâu tây mà chú Đỗ đặt ở trên bàn,5 “Tươi thật.”
Giang Phong quay sang bảo Giang Trì: “Ăn xong rồi thì ngủ một giấc đi, lát nữa anh đón Ny Ny đến đây. Con bé nghe n6ói chú ba bị bệnh nên nhất định đòi đến thăm em đấy”
Bạch Vi cầm quả dâu tây Cố Tương đưa cho, cô ấy tò mò hỏi: “Ny Ny?”
7“Là con gái tôi” Giang Phong nói với giọng tự hào: “Năm nay học mẫu giáo lớn, nó rất đáng yêu, lát nữa mọi người sẽ được gặp nó. Cố Tương4, em chưa gặp Ny Ny bao giờ nhỉ! Ny Ny đã mong đợi rất lâu rồi đấy, cuối cùng cũng có thêm Giang Trì nhìn anh Hai của mình mà thật sự khô8ng chịu nổi, mỗi khi nhắc đến con gái là anh Hai lại tỏ ra rất đắc ý, cứ như người khác không có con gái vậy!
Sau này anh cũng sẽ có!
Không, anh muốn sinh năm đứa! Khiến anh Hai phải tức điên, ai bảo bao nhiêu năm qua anh Hai cứ khoe khoang ở trước mặt anh cơ. Chú Đỗ than: “Cậu biết cô chủ nhỏ đáng yêu vậy mà không ở bên cạnh cô bé nhiều hơn, ngày nào cũng cắm đầu vào công việc.
Giang Phong nói: “Được rồi, tôi đi đón nó đây”
Nghe chú Đỗ nói như vậy, Giang Phong mới phát hiện mình thực sự dành quá ít thời gian ở bên con gái.
Thấy Giang Phong rời đi nên Bạch Vi cũng đi luôn, bởi vì Giang Trì muốn ngủ.
Hơn nữa Bạch Vi luôn cảm thấy mình ở đây sẽ quấy rầy Giang Trà và Cố Tương.
Giang Phong nhìn Bạch Vi, “Em đi đâu, có cần anh chở không?”
“Không cần đâu, em lái xe đến đây mà!
“Vậy được rồi”
“Anh Hai cô con gái à! Thật là tuyệt nhỉ!”
“Em có thời gian rảnh thì đến đây, anh cho cô gặp nó” Vừa nhắc đến con gái, Giang Phong lại muốn khoe khoang.
Bạch Vi cười và nói: “Được.”
Ăn xong luôn cảm thấy buồn ngủ, y tá đến đối thuốc cho Giang Trì xong rồi anh đi ngủ.
Cố Tương vừa dỗ anh ngủ thì chú Mạnh và mẹ cô chạy tới, chú Đỗ dẫn họ vào. Trước khi vào trong, Cố Tương nghe thấy tiếng chú Đỗ nói nhỏ: “Hôm nay đã khá hơn rồi, bây giờ chắc là đang
ngủ.”
Khi mọi người bước vào, bà Mạnh nhìn thấy Cố Tương nhưng không nói câu nào.
Chú Mạnh gọi: “Cố Tương” Chủ sợ làm phiền Cố Tương nên nói rất nhỏ.
Cố Tương chào lại: “Chú Mạnh”
Chủ Đô liếc nhìn Giang Trì, “Tam gia thật sự ngủ rồi.”
Cố Tương nói: “Anh ấy vừa mới ngủ thôi ạ”
Chu Mạnh và mẹ của Cố Tương mua vài thứ đến, để lên trên bàn.
Chú Mạnh ngồi hỏi thăm chú Đỗ về tình hình Giang Trì một lúc, sau đó ra về.
Trước khi đi, chú Mạnh nhìn Cố Tương và gọi cô: “Cố Tương”
Cố Tương đi ra cửa, cô đáp lại: “Vâng chú Mạnh”
Cố Tương đoán chắc chú Mạnh đã biết chuyện mẹ quỳ xuống trước mặt cô.
Tâm trạng của Cố Tương bây giờ vô cùng phức tạp, cho nên hôm nay nhìn thấy mẹ, cô không nói gì.
Chu Mạnh nói: “Giang Trì đã giúp giải quyết chuyện nhà mình rồi, cháu thay chủ cảm ơn cậu ấy, chủ cũng cảm ơn cháu, cháu đã vất vả rồi”
Về chuyện của nhà họ Mạnh, Giang Trì đã nói với Cố Tương rằng sau này sẽ không tiếp tục làm khó họ nữa.
Cố Tương không lên tiếng mà chỉ im lặng.
Chu Mạnh liếc nhìn bà Mạnh, chủ thở dài rồi nói với Cố Tương: “Vậy cháu chăm sóc cho Giang Trì nhé, bọn chú về trước đây. Sau này hãy sống thật tốt với cậu ấy”
Đứng trên lập trường của mình, chú
Mạnh thực sự không biết phải nói gì.
Những năm qua ở nhà họ Mạnh, ông
cũng quản Mạnh Nghiên, nếu ông
nhìn thấy Mạnh Nghiên vô lễ với Cố
Tương thì ông vẫn sẽ nói.
Nhưng mỗi người đều là một cá thể
phức tạp, đôi khi ông càng quan tâm
thì Mạnh Nghiên lại càng chống đối.
Hơn nữa, vợ của ông cũng bất công
nên chú Mạnh đầu thể vì thiên vị Cố
Tương mà bỏ mặc vợ con được.