Giang Trì nhìn Cố Tương, anh cũng phải phục cô sát đất, “Anh có gì phải xấu hổ chứ? Anh sợ em ngại thôi.”
Hai người b5ọn họ chưa xác định quan hệ, cô lại là con gái, anh cảm thấy mình nên tôn trọng có một chút.
“Yên tâm đi, em không n6gại đầu” Cố Tương nói nghiêm túc, “Uống công anh là bác sĩ, khi điều trị cho bệnh nhân anh cũng ngại ngần thế này à?”
Chỉ giúp một người bệnh đi vệ sinh thôi mà, da mặt Cố Tương không mỏng như vậy đâu. Quan trọng là cô không thể nào mặc kệ 4anh được.
Nghe Cố Tương nói như vậy, Giang Trì cảm thấy trán mình đột nhiên nhảy dựng lên.
Rõ ràng là anh mu8ốn tốt cho cô, nhưng tại sao sau khi nghe cô nói, anh lại như thành một kẻ tỏ ra kiểu cách thể nhỉ.
Trên thực tế, là một bác sĩ, đúng là trong mắt anh không có sự khác biệt giữa nam và nữ. Nhưng... nhưng Cố Tương thì khác, trong mắt anh, cô rất khác.
Cố Tương không chỉ là một người phụ nữ mà còn là một phụ nữ có thể tỏa sáng.
Nhưng bây giờ cô đã nói như vậy, Giang Trì cũng lười nói thêm. Ngay khi hai người tiến vào toilet, Cố Tương treo bình truyền lên cái móc bên cạnh và hỏi Giang Trì: “Anh có cần em cởϊ qυầи giúp không?” Cảnh tượng này đáng lẽ rất xấu hổ, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi bị Cổ Tượng dạy dỗ, da mặt Giang Trì cũng trở nên dày hơn, anh nói: “Cần”
Cố Tương nghe vậy thì chuẩn bị ra tay, đúng lúc này một giọng nói đàn ông đột nhiên vang lên ở cửa, cắt ngang hành động của Cố Tương, “Hai người đang làm gì vậy?”
Buồng vệ sinh của phòng bệnh ở ngay cạnh cửa ra vào, cửa phòng vệ sinh lại đang mở, người từ bên ngoài bước vào là có thể dễ dàng nhìn thấy hai người họ đang làm trò mờ ám" ở bên trong.
Nghe thấy giọng nói này, Cố Tương dừng lại, cô quay ra nhìn thì thấy Mạnh Viễn Châu đang sầm mặt đứng ở cửa ra vào.
Cố Tương họ một tiếng, không ngờ khi cô chuẩn bị cởϊ qυầи của Giang Trà thì lại bị Mạnh Viễn Châu nhìn thấy, Cổ Tương gọi: “Anh Viễn Châu”
Cô cứ nghĩ rằng muốn thể này rồi thì Mạnh Viễn Châu đã về, tại sao anh ấy vẫn còn ở đây?
Mạnh Viễn Châu nhìn hai người, dường như muốn biết rõ tình hình, Cổ Tương bèn giải thích: “Giang Trì muốn đi vệ sinh, trong phòng lại không có ai nên em giúp anh ấy một chút. Anh vào ngồi trước đi, xong ngay thôi”
Nhưng Mạnh Viễn Châu nghe xong lại bước thẳng đến và bảo: “Để anh giúp cậu ấy”
“Hả?” Cố Tương cảm thấy khó hiểu nhìn Mạnh Viễn Châu. Cô quen Mạnh Viễn Châu lâu như vậy rồi mà không biết anh ấy là người nhiệt tình như thế đấy.
Thậm chí anh ấy còn chủ động đề nghị được chăm sóc cho Giang Trì.
Cố Tương lại nhìn Giang Trì ở bên cạnh, nghĩ rằng Mạnh Viễn Châu là anh em tốt của Giang Phong, bây giờ Giang Phong đi vắng nên anh ấy giúp chăm sóc em trai của bạn thân, em rể của mình cũng là điều hết sức bình thường thôi.
Cố Tương nói: “Vậy thì tốt quá, nếu biết anh còn quay lại thì em đã gọi anh rồi, cảm ơn anh”
Giang Trì phản đối: “Sao có thể làm phiền anh trai của em làm những việc như thế này được?”
Phải biết rằng, người mà Giang Trì ghét nhất bây giờ chính là Mạnh Viễn Châu!
Vậy mà Mạnh Viễn Châu lại muốn vào phòng vệ sinh cùng anh, điều này khiến Giang Trì cảm thấy rất khó chịu.
Mạnh Viễn Châu nghiêm túc nói: “Không có gì?
Cố Tương bảo: “Vậy em ra ngoài trước”
Bởi vì Giang Trì không muốn gọi y tá nên Cố Tương mới kiên trì làm việc này.
Bây giờ có Mạnh Viễn Châu, cô
cũng đỡ phiền phức.
Giang Trì: “ ” Cố Tương hoàn toàn
không cho Giang Trà cơ hội từ chối,
cô ném luôn anh cho Mạnh Viễn Châu.
Sau khi Cố Tương đi ra ngoài, bầu
không khí trong phòng vệ sinh vô cùng khó xử.
Ấn tượng duy nhất của Giang Trì về
Mạnh Viễn Châu là ông anh vợ này
muốn cướp Cố Tương đi, vì vậy anh
thực sự không thích Mạnh Viễn Châu.