Bây giờ ở trong một không gian hẹp không thể tránh né nhau, Giang Trí không nhịn được đánh lên tiếng: “Thật sự không nhì5n ra anh Cả lại là người tốt như vậy đấy”
Câu nói của Giang Trì nghe qua rất khách sáo, nhưng nếu nghe cẩn thận6 thì có thể nhận ra bên trong đầy ai oán.
Mạnh Viễn Châu liếc nhìn Giang Trì, anh ấy chẳng hề bận tâm mà chỉ kh7ẽ hừ một tiếng, “Sau này cậu sẽ biết tôi tốt đến mức nào?
Thực ra Mạnh Viễn Châu không tốt đến mức muốn chăm só4c cho Giang Trì, nhưng anh không muốn nhìn thấy Cố Tương bị tên đàn ông này lợi dụng.
Ba năm không phải quá ngắ8n, Mạnh Viễn Châu không muốn Giang Trì có cơ hội câu mất Cố Tương.
Một lát sau Giang Trì đã đi vệ sinh xong, Mạnh Viễn Châu giúp anh cầm chai truyền dịch và nhân tiện dìu anh ra ngoài.
Cố Tương đứng ở bên cạnh nhìn hai người họ, bởi vì hình thể hai người tương đương nhau nên Mạnh Viễn Châu chăm sóc Giang Trí không vất vả như cô lúc nãy. Đúng là về một số phương diện, đàn ông vẫn có ưu thế hơn phụ nữ.
Giang Trí ngồi trở lại trên giường, mặt mày cau có.
Việc tiếp xúc thân mật với Mạnh Viễn Châu khiển Giang Trí không vui, dù sao đây cũng là người mà anh ghét nhất.
Giang Trì im lìm.
Cố Tương không để ý thấy anh đang không vui, cô quay ra nói với Mạnh Viễn Châu: “Cảm ơn anh”
Mạnh Viễn Châu: “Chăm sóc em rể là việc đương nhiên mà”
Nghe Mạnh Viễn Châu nói như vậy, Cố Tương cười bảo: “Có anh ở đây tốt quá, anh thay luôn quần áo cho anh Giang Trì hộ em với.”
Ban đầu, Cố Tương hơi ngại Mạnh Viễn Châu, cô không muốn làm phiền anh ấy giúp những việc này.
Nhưng bây giờ Mạnh Viễn Châu lại tự chủ động đề nghị đưa Giang Trí đi vệ sinh, vì vậy Cố Tương cảm thấy anh ấy sẽ không từ chối giúp Giang Trì thay quần áo.
Giang Trà ở bên cạnh nói: “Không cần đâu, đợi anh Hai về rồi anh thay cũng được.”
“Đừng khách sáo” Cố Tương cảm thấy anh Hai cũng tốt mà Mạnh Viễn Châu cũng được, anh nào mà chẳng là anh.
Giang Trì: “.” Giang Trì nhìn Cố Tương đầy ai oán, “Sao em lại làm phiền anh Cá của em vậy.” “Anh Cá cũng có cảm thấy phiền đâu, đúng không anh?” Cố Tương nhìn Mạnh Viễn Châu để xác nhận thái độ của anh ấy.
Mạnh Viễn Châu bình tĩnh nói: “Không phiền”
Giang Trì: “...”
Anh nhìn Mạnh Viễn Châu và cảm thấy người đàn ông này đúng là đầu óc có vấn đề. Vừa rồi khi tiếp xúc, Giang Trì có thể cảm giác được Mạnh Viễn Châu rất không thích mình!
Nhưng anh ta cứ liên tục nhiệt tình chăm sóc anh như thế này khiến anh không thể hiểu nổi!
Giang Trí lên tiếng: “Thật ra không cần làm phiền anh đâu, anh Hai của tôi về ngay bây giờ”
“Tôi rất thân với Giang Phong, nên chăm sóc cậu cũng là điều đương nhiên thôi” Mạnh Viễn Châu sầm mặt, anh ấy quay ra nói với Cố Tương: “Em ra ngoài một chút đi, để anh thay quần áo cho Giang Trì.”
Cố Tương nhìn hai người họ, cô hỏi: “Thật sự ổn chứ ạ?”
Tại sao Cố Tương cứ có cảm giác Giang Trí rất miễn cưỡng nhỉ!
Sắc mặt Giang Trì đen sì, anh muốn nói gì đó nhưng lại sợ mất mặt nên đành nhìn Cố Tương đi ra ngoài.
Cố Tương đứng ở hành lang chờ một lát, đúng lúc này Giang Phong quay về, anh ấy nhìn thấy cô đứng ở cửa thì gọi: “Cố Tương”
“Anh Hai, anh về rồi à! Anh đi đâu thế?” Cố Tương tò mò hỏi.
Giang Phong trả lời: “Anh đi ngó tên tội phạm gϊếŧ người kia, Giang Trí đầu, thằng nhóc ấy sao rồi?”
“Anh Viễn Châu đang thay quần áo giúp anh ấy ạ, em ra ngoài đợi một lát.”
“Để anh vào xem thử” Giang Phong đẩy cửa bước vào phòng bệnh. Cố Tương nghe thấy tiếng nói chuyện của họ thì biết đã thay xong quần áo nên cũng bước vào trong.
Giang Trà đang nằm trên giường bệnh, vẻ mặt rất không vui.
Giang Phong nói với Mạnh Viễn Châu: “Đúng rồi, Viễn Châu, tôi có chút việc muốn nhờ cậu, chúng ta ra ngoài nói nhé”
Hai người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của họ, Cố Tượng
phát hiện Mạnh Viễn Châu và Giang
Phong rất thân thiết với nhau.
Có điều anh Hai là người tốt, Mạnh
Viễn Châu thân thiết với anh ấy
cũng là chuyện bình thường.
Cố Tương đang thầm cảm thán
trong lòng thì đột nhiên nghe thấy
người nào đó nằm trên giường bệnh
hừ một tiếng đầy hờn dỗi.