Chỉ là trả ơn thôi à.Giang Trì nhìn Cố Tương bằng ánh mắt hơi ai oán.
“Vậy anh nghĩ là vì cái gì?” Cố Tương tò mò nhìn người đà5n ông trước mặt, cô muốn xem xem anh có thể nói ra những lời linh tinh gì.
Giang Trì nhìn Cố Tương, anh nói: “Dù sao em cũng l6à vợ của anh, em không thể nói muốn ở trong bệnh viện là vì lo lắng cho anh sao? Không thể nói câu nào dễ nghe à?”
“Được thôi!7” Cổ Tương nói: “Anh ra giá đi, một cậu bao nhiêu tiền, em không ngại khiến anh phá sản đâu.”
“???” Giang Trì nhìn Cố Tương mà4 không nói nên lời, mặc dù biết cô sẽ không dỗ dành anh, nhưng đến vài câu khiến anh vui cũng không chịu nói.
Cố Tương không đ8ấu võ mồm với anh nữa, cô nghiêm túc nói: “Hay em về nhà lấy cho anh bộ quần áo khác. Bộ quần áo hôm nay anh mặc trên người thật sự làm em sợ, toàn là máu”
“Có quần áo ở văn phòng trên tầng đấy”
“Được rồi, vậy anh nghỉ ngơi đi, em đi lấy cho anh” Giang Trì thường xuyên ở đây nên cũng có khá nhiều đồ đạc, rất tiện.
Cố Tương bước ra khỏi phòng bệnh và nhanh chóng lên lầu, Thất Phong cũng đang ở trên đó, anh ta mở cửa cho cô. Sau khi bước vào, Cổ Tượng vào phòng nghỉ lấy quần áo cho Giang Trì rồi mới quay xuống dưới.
Y tá vừa đến xem Giang Trà và đã đi ra ngoài.
Phòng bệnh trống không, Cố Tương hỏi: “Anh Hai vẫn chưa đến à?”
Giang Trà trả lời: “Vẫn chưa.”
Đúng lúc này điện thoại của Cố Tương đổ chuông, cô lấy điện thoại ra nhìn thì hóa ra là tin nhắn của mẹ Giang Trì, [Cổ Tương, mẹ và ông nội đã về đến nhà, Giang Trí sao rồi?
Cố Tương trả lời tin nhắn, [Anh ấy vừa ăn một chút, không sao đâu ạ, con sẽ ở bệnh viện chăm sóc anh ấy. Mẹ và ông nghỉ sớm đi. Có gì con sẽ gọi điện.]
[Được rồi.] Mặc dù con trai bị thương khiến bà rất lo lắng, nhưng đây lại là cơ hội hiếm có để con dâu và con trai phát triển tình cảm, mẹ Giang Trì cũng không quấy rầy họ.
Cố Tương đang trả lời tin nhắn của mẹ Giang Trì thì đột nhiên nghe thấy anh hừ một tiếng.
Cô nhìn Giang Trì, hỏi: “Sao vậy? Anh muốn uống nước à?”
Giang Trì nhìn Cố Tương và nói: “Anh muốn đi vệ sinh Nghe thấy câu đi vệ sinh, Cố Tương sửng sốt, “Vậy em gọi y tá đến nhé?”
Vẻ mặt Giang Trì trở nên rất phức tạp: “Đừng” Giang Trí không muốn làm phiền người khác vì chuyện đi vệ sinh của mình.
Suy nghĩ một chút, anh nói: “Em giúp anh đi.”
Nói rồi, Giang Trì muốn xuống giường.
Cố Tương vội vàng đến dịu anh.
Chỉ động một chút mà vết thương có vẻ rất đau, nhìn anh cau mày chịu đựng, Cố Tương hỏi: “Anh đau lắm à?”
“Anh không sao” Lúc mới bị thương, vết thương còn tê rần, nhưng bây giờ đã thuyên giảm và chỉ là những cơn đau tạm thời thôi.
Giang Trà vất vả ngồi dậy, Cố Tương tìm giày cho anh, nhìn dáng vẻ đau đớn của anh, cô càng thương anh hơn, “Từ từ thôi.”
Sau khi anh xuống giường, Cố Tương tháo lọ truyền dịch xuống rồi cố nâng cao hết mức có thể, cô dùng một tay đỡ Giang Trà và dìu anh vào nhà vệ sinh.
Giường bệnh cách nhà vệ sinh không xa, nhưng Giang Trí bị thương nên Cố Tương phải rất vất vả mới dìu được anh ra đến cửa toilet, cô đẩy cửa và dặn: “Cẩn thận một chút.”
Giọng của cô rất nhẹ nhàng và cẩn thận.
Giang Trì nhìn Cố Tương, mặc dù tính tình Cố Tương không tốt, nhưng ngay lúc này, cô không hề làm mình làm mấy mà lại kiên trì chăm sóc anh.
Khoảng cách chỉ ngắn ngủi vài bước chân thôi lại khiến anh sinh ra cảm giác cô đang đồng cam cộng khổ, đồng sinh cộng tử với mình.
Yêu đương say đắm trong lúc bình
thường chưa chắc đã khiến người
khác động lòng, nhưng sự quan tâm
chăm sóc khi ốm đau lại càng dễ đi
vào lòng người hơn.
Giang Trì nói:“Em đưa chại truyền
dịch cho anh, anh sẽ tự đi vào”
Một tay của anh đang truyền dịch,
tay kia lại không dám vận động
mạnh, làm sao anh có thể tự mình đi vào được?
Cố Tương nhìn anh và hỏi: “Anh
như thế này thì đi vào kiểu gì? Sao
vậy, còn ngại ngùng gì nữa? Chỉ là
đi vệ sinh thôi mà”