Dụ Hôn

Chương 161




Giang Trì nhìn Cố Tương, thầm nghĩ, anh còn có thể ức vì cái gì nữa chứ?

Vốn dĩ buổi trưa hôm nay vất vả lắm mới có tiến triển, Giang Trì còn5 tính tối về nhà tiếp tục rèn sắt khi còn nóng để phát triển thêm một chút với cô. Không ngờ lại xảy ra chuyện củ chuối này, đêm nay chắc anh phải n6ằm lại trong bệnh viện rồi.

Giang Trì không lên tiếng, chỉ nhìn Cố Tương.

Cố Tương nói: “Em sẽ gọi cho Thất Phong, bảo anh ấy mang c7ho anh chút gì đó để ăn nhé!

Không biết lúc này Thất Phong đi đâu rồi.

Cố Tương cầm điện thoại gọi cho anh ta. Bởi vì đã biết nhau, 4nên Cố Tương cũng lưu số điện thoại và add Wechat của Thất Phong.

Nói chuyện điện thoại xong, Cố Tương nhìn sang Giang Trì và phát hiện anh 8vẫn đang nắm chặt tay cô.

Cảm giác được anh ỷ lại như thế này thật ngọt ngào.
Cố Tương hỏi Giang Trì: “Anh bị thương ở đâu, có nặng lắm không? Có thể cho em xem một chút được không?” “Đã băng bó rồi” Giang Trì cản: “Đừng nhìn, sẽ làm em sợ đấy”

Cố Tương nhíu mày, nghe anh nói như vậy, trái tim cô như thắt lại, “Vết thương rất lớn à?”

Giang Trì nói: “Dù nhỏ thì nó cũng là vết thương”

Hơn nữa nó cũng không thể tính là nhỏ.

Loại vết thương kiểu này máu chảy đầm đìa, trông rất đáng sợ.

Cố Tương nhìn Giang Trì rồi cúi đầu nhìn xuống những ngón tay mảnh khảnh đang nắm chặt tay mình, cô cũng không rút tay ra.

Cảm giác được ở bên anh cũng thật vui vẻ.

Cố Tương nói: “Em đã nghe Thất Phong kể về tình cảnh lúc đó rồi”

Giang Trì: “Hả?”

“Giang Trì, anh thật dũng cảm. Trong lòng em, anh đúng là anh hùng”

Giang Trị trêu: “Anh nhớ lần đầu tiên em khen anh đẹp trai vì anh là bác sĩ. Lần này lại.”
Có vẻ đối với Cố Tương, thân phận bác sĩ Giang càng được hoan nghênh hơn.

Cố Tương cười nói: “Anh vẫn còn nhớ à!”

Cô cứ nghĩ rằng Giang Trì đã quên chuyện này rồi.

Giang Trì nói: “Ai bảo em luôn chê anh”

Bởi vì Cố Tương luôn chê Giang Trà, nên mỗi khi cô khen anh đều nhớ rất rõ.

Cố Tương nghe vậy thì cười bảo: “Được rồi, sau này em sẽ không chê anh nữa. Chỉ cần anh đừng trêu chọc em là được”

Mặc dù Cổ Tượng cảm thấy cái miệng đáng ghét này của Giang Trì chắc chắn vẫn sẽ khiến cô tức điên.

Nhưng hai người có thể coi là tạm thời hòa giải!

Giang Trì nhìn chăm chú vào nụ cười của Cố Tương, anh phát hiện cô cười lên trông rất đẹp.

Nhưng Cố Tương lại không thích cười.

Bị anh nhìn chằm chằm, cô hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”

Giang Trì ngoảnh mặt đi, “Không nhìn nữa, đồ ki bo”
“..” Cố Tương im lặng, em đầu có nói là không cho anh nhìn đầu?

Hai người trò chuyện một lúc thì Thất Phong đến, anh ta mang đồ ăn tới cho Giang Trì.

Có cháo và cơm, Giang Trì nhạt miệng nên chọn ăn cháo.

Cố Tương hỏi: “Anh có thể tự ăn được không?”

“Anh không ngại nếu em đút cho anh đầu” Vết thương của anh thực sự rất đau.

Cố Tương nhìn Giang Trì, cô ngồi xuống rồi cầm thìa đút cháo cho anh. Cố Tương đang dịu dàng ở ngay trước mặt anh là điều mà Giang Trì thậm chí không dám tưởng tượng. Nhìn dáng vẻ thận trọng của cô, Giang Trì cảm thấy hương vị của cháo cũng trở nên ngon hơn.

Sau khi ăn xong, Cổ Tương lại đút cho anh thêm hai miếng hoa quả nữa rồi nói: “Anh nghỉ sớm một chút”

“Đêm nay em có về không?” Giang

Trì nhìn Cố Tương, “Hay em về ngủ

đi, lát nữa anh Hai đến là được.”
Vừa nãy anh bảo Cố Tương ở lại

trong phòng bệnh với mình cũng chỉ

là nói ở trước mặt ông nội và mẹ

thôi, để hai người đó yên tâm quay về.

Thật ra Giang Trà thấy không cần

thiết để Cố Tương trông chừng vào

buổi đêm, dù sao anh cũng chỉ ngủ mà thôi.

“Em sẽ ở lại bệnh viện cùng anh”

Cố Tương nói: “Anh giúp em nhiều

như vậy, bây giờ là lúc em phải trả

ơn anh chứ?”