Dụ Hôn

Chương 160




Vừa rồi Mạnh Viễn Châu không xuất hiện nên cô tưởng anh đã về.

Mạnh Viễn Châu hỏi: “Khi nào em về? Anh đưa em về”

“Chắc đêm nay em không về đâu” Cố Tương nói: “Giang Trí bị thương nằm ở bệnh viện, em phải ở bên cạnh anh ấy. Ông nội6 đã lớn tuổi, mẹ cũng không thích hợp ở lại bệnh viện... Em đầu thế để mặc anh ấy được”

Xét cho cùng, Cố Tương vẫn 7là vợ trên danh nghĩa của Giang Trì.

Cố Tương nói với Mạnh Viễn Châu: “Anh về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai lại đến là4 được. Không biết khi nào anh Hai mới quay lại”

Cố Tương biết, lý do Mạnh Viễn Châu muốn ở lại đây chắc cũng giống 8như Bạch Vi.

Dù sao quan hệ giữa Mạnh Viễn Châu và Giang Phong cũng rất tốt.

Mạnh Viễn Châu nói: “Anh biết rồi.”

Nói chuyện xong, Cố Tương quay về phòng bệnh.

Thấy Cố Tương quay về, bà Giang bảo: “Cố Tương, sức khỏe của ông không tốt, mẹ định đưa ông về, phiền con ở lại bệnh viện với Giang Trì. Khi nào Giang Phong quay lại, mẹ sẽ bảo nó đến đây”
sức khỏe của ông cụ Giang vốn không tốt, nếu cứ để ông ở trong bệnh viện thì mọi người lại càng lo hơn.

Trước khi Cổ Tượng quay về, bọn họ đã quyết định để Cổ Tượng và Giang Phong ở lại với Giang Trì đêm nay rồi.

Cố Tương cũng đang có ý này nên đương nhiên không phản đối, cô gật đầu, đáp: “Được ạ”

Cố Tương tiễn bà Giang và ông cụ Giang ra khỏi phòng bệnh.

Ông cụ Giang nói: “Cố Tương, cháu không cần tiễn, cháu ở lại với Giang Trì nhé? Cháu đã ăn cơm chưa?”

“Cháu ăn rồi ạ” Lúc tham gia bữa tiệc, cô đã uống vài thứ rồi. Nhưng Cố Tương cũng không đói lắm, cô không ăn nhiều vào buổi tối.

Ông cụ Giang bảo: “Vậy thì Giang Trà giao lại cho cháu đấy.”

Nắm giữ sự mong đợi của ông nội, Cố Tương cảm thấy mình có trách nhiệm lớn lao.

Cố Tương nói: “Vâng ạ?
Mặc dù ở lại bệnh viện trong Giang Trí rất vất vả, nhưng Cố Tương không để ý. Cô không phải người sợ khổ cực.

Sau khi mọi người đều đã đi cả, Cổ Tương quay lại phòng bệnh, cô thấy Giang Trì đang nằm trên giường và nhìn mình bằng đôi mắt đen láy.

Cố Tương chủ động hỏi: “Anh có đói không? Có muốn ăn gì không? Em sẽ gọi người mang đến nhé?”

Nghe thấy hai chữ ăn cơm, Giang Trì nói: “Anh hơi khó chịu, không muốn ăn”

Sắc mặt anh hơi tái nhợt, Cổ Tương biết anh bị thương, nhưng không rõ là ở chỗ nào.

Nhìn anh lúc này, Cố Tương muốn hỏi nhưng không biết phải hỏi thế nào, vì vậy cô im lặng vài giây.

Đột nhiên có nghe thấy Giang Trì thở dài, còn khẽ hừ một tiếng, từ trước đến giờ anh không bao giờ tỏ ra yếu ớt trước mặt người khác như vậy, cho dù khó chịu thì cũng cố chịu đựng.
Bây giờ nhìn lại, Cố Tương phát hiện anh cũng hơi đáng thương.

Cố Tương quan tâm hỏi: “Anh có đau không? Có cần gọi bác sĩ không?”

“Cho anh xin ít nước, cảm ơn.”

Nghe Giang Trì nói như vậy, Cố Tương lập tức đi rót cho anh một cốc nước, “Anh có thể ngồi dậy không?”

“Vậy em nâng giường lên một chút” Cố Tương xử lý xong rồi mới đưa nước cho Giang Trì.

Dưới sự chăm sóc của Cố Tương, Giang Trì uống xong nước sau đó ngắm nhìn cô.

Vừa đặt cốc xuống bàn, Cố Tương bỗng cảm thấy tay mình bị ai đó nắm lấy.

Thành thật mà nói, thái độ của Giang Trí khi mới tỉnh dậy khiến Cố Tương khá nghi ngờ nhân sinh của mình.

Bây giờ thấy anh chủ động nắm tay mình, Cố Tương không nhịn được mà nở nụ cười, “Anh làm gì thế?”

Cố Tương còn tưởng rằng... Anh bị

thương nên chẳng thèm để ý đến cô
chú.

Giang Trì nhìn cô, khẽ khịt mũi một

tiếng, “Ức quá”

“Ức cái gì cơ?” Dáng vẻ phụng phịu

của Giang Trí khiến anh không

giống bác sĩ Giang đáng tin cậy như

mọi khi chút nào, mà cứ như một

đứa trẻ.

(Tam gia: Làm anh bị chậm trễ việc

xơi thịt, lại chẳng ức?)