Dụ Hôn

Chương 154




Cố Tương nhìn ra được Bạch Vi không muốn chọc đến hai cô gái này, cho nên cô ấy cố gắng chịu đựng, nhưng Cổ Tương không sợ.

Nghe5 Cố Tương nói xong, hai cô gái cười chế nhạo: “Cô có biết tôi là ai không? Cô mà chọc tới tôi thì không có gì hay đầu”

Cố Tương6 đưa tay vuốt tóc, “Vậy cô có biết tôi là ai không? Cô mà chọc đến tôi là cũng không hay đầu”

Cố Tương hoàn toàn bắt chước giọn7g điệu của đối phương.

Thật ra Cố Tương rất khó chịu với loại phụ nữ trong nhà có tí tiền là thích ra oai ở bên ngoài như thế n4ày, điểm này rất giống với Mạnh Nghiên, khiến người khác cực kỳ chán ghét.

Một cô gái chỉ vào bạn mình và nói: “Cô của An An ch8ính là bà Diệp, cô có biết nhà họ Diệp không? Trông có như vậy chắc cũng không biết đâu nhỉ! Họ chỉ cần bóng ngón tay một cái là cô chết thế nào cũng không biết đâu”
Cổ Tượng cười, “Tôi thực sự không biết đấy!”

Cố Tương biết đám người này đều thích phân chia cấp bậc.

Trước đây mỗi lần Mạnh Nghiên về nhà đều nói với mẹ rằng mình bị ai đó bắt nạt.

Gặp phải gia đình có điều kiện tốt hơn thì chỉ có thể bị ức hϊếp.

Bạch Vi giật giật tay áo Cố Tương, “Cố Tương, bỏ đi, bọn họ thích nói gì thì nói, dù sao cũng không mất miếng thịt nào”

Bạch Vi không muốn chọc đến bọn họ!

Dù sao gia đình cô ấy và gia đình họ cũng có hợp tác làm ăn với nhau, nếu làm căng quá sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Cố Tương nói: “Vì tính cậu quá tốt nên bọn họ mới dám bắt nạt cậu ở ngay trước mặt như thế này đấy.”

Bạch Vi nói: “Không sao mà”

Nhìn dáng vẻ thận trọng của Bạch Vi, hai cô gái kia biết Cố Tương cũng không phải người có gia thế gì, bọn họ cười bảo: “Bạch Vi, lần sau khi cô dẫn người đến đây, tốt nhất nên dạy cô ta biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói, chúng ta đều là chị em, nói chuyện về Hạ Văn Hiên cũng là vì quan tâm đến cô thôi. Cô ta là cái thá gì, đúng là đồ không biết điều!”
“Các cô nói ai không biết điều?” Giọng nói của một người đàn ông bỗng nhiên xen vào từ bên cạnh.

Cố Tương hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu lên và thấy Giang Phong đang đứng bên cạnh mình, đi cùng với anh ấy là Mạnh Viễn Châu,

Hai cô gái nhìn thấy Giang Phong thì mặt mũi tối sầm, “Nhị gia”

Ai cũng biết Nhị gia của nhà họ Giang.

Nếu như Bạch Vi và nhà họ Mạnh thuộc về tầng thấp hơn trong chuỗi thức ăn do bọn họ tự ngầm phân chia kia, vậy thì nhà họ Giang chính là gia tộc nằm trên đỉnh.

Giang Phong liếc nhìn hai người này, ánh mắt anh rơi vào người Cố Tương, anh ấy nói: “Cố Tương, thật trùng hợp, em cũng ở đây à”

Nghe những lời này của Giang Phong, hai cô gái kia nhìn Cổ Tương bằng ánh mắt đầy lo lắng.

Mặc dù họ biết Giang Phong, nhưng Giang Phong chưa chắc đã biết và nhớ tên của họ.
Nhưng không ngờ anh lại biết Cố Tương. Cố Tượng chào hỏi: “Anh Hai”

Giang Phong nói: “Thấy anh Hai mà không qua chào, thật quá đáng!”

Cố Tương giải thích: “Em đang định lát nữa qua chào”

Vừa rồi cô đang suy nghĩ, vì sợ quá chủ động lại quấy rầy bọn họ nên mới không đi.

Nhưng cô không ngờ mấy người Giang Phong lại chủ động đến đây.

Thấy Cố Tương thân thiết với Giang Phong như vậy, hai cô gái kia biết mình đã chọc nhầm người.

Hai cô gái vội nói: “Mọi người trò chuyện trước, chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa”

“Hừ” Giang Phong lên tiếng: “Đi

nhanh thế à? Nhưng trước khi đi, có

nên nói một tiếng xin lỗi không?”

Sắc mặt hai cô gái kia tối sầm

xuống, bọn họ biết Giang Phong là

người không dễ dây vào

Hai người đành quay đầu nhìn Cố

Tương.

Giang Phong ung dung nói: “Chẳng
phải các cô không biết cô ấy là ai

sao? Vậy để tôi giới thiệu một chút,

cô ấy là Cố Tương, em dâu của tôi,

bây giờ thì biết rồi chứ?”