Ơ kìa, cậu đã làm việc cả ngày rồi mà vẫn còn muốn quay lại tiếp tục làm những công việc chán chết đấy à! Cậu nhìn đi, ở đây có khá nhiều các ch5ị em. Những cô gái có thể đến đây đều có điều kiện gia đình không chênh lệch nhiều với chúng ta, cậu cứ nói xem chấm được ai, lát nữa tôi sẽ ma6i mối cho cậu.”
Mạnh Viễn Châu ôm trán, “Giang Phong, cậu hết việc rồi à?”
“Tôi quan tâm cậu mà!” Giang Phong nói: “Ngoài anh e7m ra thì còn ai quan tâm đến việc cưới xin của cậu chứ?
Mạnh Viễn Châu khác với họ, bọn họ đều bị người nhà thúc giục còn anh thì không4, mẹ của Mạnh Viễn Châu mất sớm, hai cha con lại có mối quan hệ bất hòa, bây giờ anh chỉ có một mình.
Giang Phong chơi thân với Mạnh Vi8ễn Châu, nên chỉ có anh ấy mới dám dẫn Mạnh Viễn Châu đi ngắm gái.
Mạnh Viễn Châu nói: “Luật sư Giang còn kiêm thêm việc của bà mối từ lúc nào thế?”
“Tôi tình nguyện vì anh em mà” Giang Phong mỉm cười nhìn ngó xung quanh, anh ấy đang muốn xem có cô nàng nào thích hợp hay không thì đột nhiên ồ lên một tiếng, “Cố Tương cũng ở đây này”
Mạnh Viễn Châu vểnh tai lên, lẳng lặng liếc nhìn, thật sự là Cố Tương.
Cô để tóc dài và rất nổi bật trong đám đông, Mạnh Viễn Châu nhìn cô và nhớ lại hồi cô còn nhỏ.
Dường như cũng chưa được bao nhiêu năm, vậy mà chỉ chớp mắt, cô đã lớn như vậy rồi.
Cố Tương và Bạch Vi cầm cốc đồ uống rồi ngồi vào chỗ.
Vừa ngồi xuống, có hai người phụ nữ từ bên cạnh đi tới, “A, Bạch Vi, đúng là cô rồi!”
Bạch Vi cười chào hỏi: “Lâu rồi không gặp”
Một cô gái lên tiếng: “Sao cô không dẫn theo Hạ Văn Hiên đến? Tôi nghe nói... Hạ Văn Hiên bắt cá hai tay hả? Con ả bồ nhí kia còn có thai nữa?”
Bạch Vi ho một tiếng, không trả lời.
Hai cô gái kia ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục líu lo: “Trước đây tôi đã nói Hạ Văn Hiến không tốt rồi cô còn không chịu tin”
“..” Bởi vì cùng là người trong giới thượng lưu, nên cho dù bình thường không thường xuyên giao lưu thì họ cũng biết về nhau.
Bạch Vi nghe bọn họ nói nhưng không hề lên tiếng, hai cô gái kia lại nói chuyện rất sôi nổi.
Cố Tương ngồi nghe ở bên cạnh, thậm chí cô còn nghi ngờ không biết có phải bọn họ có thù với Bạch Vi hay không nữa. Nếu không, tại sao họ toàn xỉa xói vào nỗi đau của người khác vậy!
Cố Tương nhìn hai cô gái này, chắc họ cũng tầm tuổi các cô, Cố Tương cười thân thiện, nói: “Hai dì có muốn uống chút gì không, tiện thể lấp miệng luôn?”
Trên đời này thực sự có rất nhiều kẻ thích bỏ đá xuống giếng, Cố Tương không thể nhịn nổi.
“Cô gọi ai là di?” Hai cô gái kia không vui, nhìn Cố Tương rồi chất vấn: “Cô là người của nhà nào, sao chúng tôi chưa thấy có bao giờ” Những người đến đây đều là tiểu thư con nhà khá giả, từ trước đến giờ Cố Tương rất ít khi đến những nơi như thế này nên họ không biết cô cũng là bình thường.
Cố Tương nói: “Chưa thấy thì chưa thấy thôi, sao nào, trên thế giới này nhiều người như vậy, chẳng nhẽ phải biết hết à?”
“Bạch Vi dẫn cô vào đây hả? Muốn
tìm chồng giàu sao? Nhưng mà nếu
thiếu hiểu biết thì tốt nhất đừng xen
vào việc của người khác.” Bọn họ
dám nói như vậy ở trước mặt Bạch
Vi là vì cố tình chọc tức cô ấy, bọn
họ biết nhà họ Bạch nằm ở vị trí nào
nên không thèm để vào mắt, vì vậy
họ mới thản nhiên bắt nạt Bạch Vi.
Nếu đổi thành một gia đình có điều
kiện tốt hơn, bọn họ đã không dám
nói như vậy.
Họ không biết Cổ Tượng, nên cũng
khinh thường cổ.
Cố Tương mỉm cười, “Các người
chế nhạo bạn tôi ngay trước mặt tôi,
chẳng nhẽ tôi không được lên tiếng
à?”