Nghe thấy hai chữ em dâu, hai cô gái kia đều trợn tròn mắt.
Mạnh Viễn Châu ở bên cạnh cũng giật mình.
Giang Phon5g đứng thứ hai trong nhà, bên dưới còn một người em tên là Giang Trì.
Những người hiểu biết một chút về nhà họ Giang đề6u nghe được loáng thoáng lời đồn nói Giang Trí khắc vợ.
Bọn họ luôn cho rằng Giang Trí còn độc thân, thật không ngờ anh7 ấy... lại kết hôn rồi?
Hai cô gái kia nhìn Cố Tương, nói: “Tam gia đã kết hôn rồi ư? Sao chúng tôi chưa từng nghe nói 4đến.”
“Chuyện này sắp được thông báo rồi” Giang Phong nói: “Sau này nhìn cho rõ ràng, đừng chọc đến người khác. Chuyện 8hôm nay tôi bỏ qua, chỉ cần nói câu xin lỗi là xong”
Hai cô gái nhìn Cố Tương mà cảm thấy da đầu tê dại, bọn họ nói: “Chúng tôi xin lỗi”
Cố Tương chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại trở thành một kẻ ỷ thế hϊếp người.
Nhưng hiếm khi được xả giận giúp Bạch Vi, Cố Tương nói: “Không cần xin lỗi tôi, hãy xin lỗi Bạch Vi đi”
Hai cô gái kia liếc nhìn Bạch Vi, sau đó nói: “Chúng tôi xin lỗi”
Đôi mắt Bạch Vi hơi tối xuống, cô ấy không nói gì.
Giang Phong liếc nhìn hai cô gái kia, anh ấy nói: “Được rồi, hai cô có thể đi”
Sau đó họ rời đi ngay.
Bạch Vi nhìn Giang Phong, “Cảm ơn anh Giang.”
Giang Phong liếc nhìn Bạch Vi rồi ừ một tiếng.
Cố Tương nhìn Mạnh Viễn Châu, cô gọi: “Anh Viễn Châu.”
Sao cô có cảm giác sắc mặt của Mạnh Viễn Châu còn tồi tệ hơn lúc trước nhỉ?
Mạnh Viên Châu nói: “Tôi còn có việc, về trước đây” “Cậu sao thế?” Giang Phong cảm thấy khó hiểu nhìn anh.
Vừa rồi khi thấy Cố Tương bị bắt nạt, Mạnh Viễn Châu còn khẩn trương hơn cả Giang Phong.
Bây giờ không nói một lời mà lại muốn đi? Thật là kỳ lạ.
Mạnh Viễn Châu không quay đầu lại.
Cố Tương nhìn anh, vừa rồi cô cũng định sang chào hỏi, nhưng vì thấy anh đi cùng Giang Phong nên lại thôi, không ngờ anh lại định đi nhanh như vậy.
Cố Tương nói: “Anh về sớm vậy à!”
Mạnh Viễn Châu bước chậm lại, anh đáp: “Chán quá nên anh muốn ra ngoài hít thở không khí”
Nhất là khi nghe Giang Phong giới thiệu với người khác rằng Cố Tương là vợ của Giang Trì, Mạnh Viễn Châu cảm thấy toàn thân mình không được thoải mái.
Cố Tương lên tiếng, “À”
Mạnh Viễn Châu dừng lại, quay đầu nhìn Cố Tương.
Cô bình tĩnh đứng đó. Mạnh Viễn Châu nhìn cô và nhớ ra từ khi quay về, anh chưa từng ngồi ăn một bữa cơm nào với Cố Tương.
Một là từ khi anh trở về có quá nhiều việc.
Hai là khi nhìn thấy cô, anh không biết phải nói gì.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Cố Tương, anh lại đổi ý: “Ra ngoài đi dạo với anh một chút.” Cố Tương gật đầu, “Ừ”
Cô đi ra ngoài cùng với Mạnh Viễn Châu. Bên ngoài trời hơi se lạnh, may mà Cố Tương mặc khá nhiều quần áo.
Mạnh Viễn Châu đứng cạnh lan can, nhìn ra bên ngoài và hỏi Cố Tương: “Những năm qua em thế nào?”
Nghe ra được sự quan tâm của anh, Cố Tương cười đáp: “Vẫn vậy thôi, anh biết mà. Nhưng như thế cũng được, tính tình em không được tốt lắm, không thể chịu được thiệt thòi, ít nhất vẫn tốt hơn so với lúc bố em còn sống.
Mặc dù mẹ và Mạnh Nghiên không thích cô, nhưng họ cũng không thể làm gì cô, dù sao phía trên vẫn còn có chú Mạnh.
Bọn họ cũng không hơi tí là lại đánh
cô giống người bố đã khuất của cô.
Nói xong, Cố Tương nhìn sang
Mạnh Viễn Châu, “Còn anh thì sao?
bên ngoài thế nào? Có nhớ nhà
không? Có bao giờ anh nghĩ đến
việc về thăm bố anh không?” Mạnh
Viễn Châu lắc đầu, “Chưa bao giờ,
nhưng anh lại rất không yên tâm về em"
Cố Tương nói: “Có gì mà không yên
tâm? Em là người lớn rồi”
“Không biết nữa” Mạnh Viên Châu
nói: “Thỉnh thoảng anh lại mơ thấy
em. Em còn nhớ lần đầu tiên chúng
ta gặp nhau không? Khi đó em còn
rất bé mà lại bị bố đánh đến nỗi vết
thương chồng chất,
Anh, mơ thấy em trong bộ dạng như vậy?