Dụ Hôn

Chương 106: Mẹ tức giận




Cố Tương đứng đó, cô cảm thấy lòng bàn tay mình đau rát.

Thực sự thì, lúc ở nhà họ Mạnh cô vẫn luôn nhường nhịn Mạnh N5ghiên.

Cô biết mình chỉ là đứa ăn nhờ ở đậu nên không có tư cách gì để phách lối, hơn nữa Mạnh Nghiên lại nhỏ tuổi hơn6 cô, cho nên dù có không thích, cô cũng không thể đánh Mạnh Nghiên.

Chỉ là hôm nay... cô thật sự không thể nhịn được n7ữa! Bởi vì Mạnh Nghiên quá thể đáng. Cô có nhẫn nại đến đâu cũng không thể chịu đựng được nổi.

Mạnh Nghiên vừa dứt lời4, tiếng quát của bà Mạnh đã vang lên, “Cố Tương!”

Bà Mạnh đi tới, theo sau là người giúp việc của nhà họ Mạnh, bà ta 8nhìn chòng chọc vào Cố Tương, có vẻ rất tức giận, “Cô đang làm cái gì vậy? Cô dám đánh Nghiên Nghiên à!” Mạnh Nghiên là con gái quý báu của bà ta, xảy ra chuyện như vậy làm sao bà ta có thể chịu đựng được?
“Nó đáng bị vậy!” Cố Tương nhìn chằm chằm Mạnh Nghiên, có chút bi thương trào lên trong mắt cô.

Cô chịu đựng ngần ấy năm cũng vì không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cổ tình làm cho mẹ ghét mình. Mẹ là người cô thích từ nhỏ, nên có thực sự không thể nhẫn tâm, càng không muốn làm mẹ đau lòng.

Nhưng không ngờ, cuối cùng ngày này vẫn đến. Mạnh Nghiên cũng đang đứng khóc, đôi mắt cô ta ngấn lệ, dáng vẻ ấm ức, cô ta nói: “Mẹ... chị ta đánh con! Con là em gái của chị ta đấy! Làm sao chị ta có thể đối xử với con như thế được?”

Mạnh Nghiên vừa khóc là bà Mạnh càng tức giận hơn, bà ta trừng mắt với Cố Tương, “Tôi thật sự quá thất vọng về cô! Nếu như không có nhà họ Mạnh nuôi có bao nhiêu năm qua, cô có thể được như ngày hôm nay sao? Cô bây giờ giỏi quá rồi, đến cả Nghiên Nghiên cũng dám đánh hả? Bố cô thích đánh người khác, cô cũng học thói xấu của ông ta! Tôi không thể nào chịu nổi một đứa con gái như cô nữa! Sau này cô về lại nhà của cô đi! Dù sao cô cũng đã lớn, chúng tôi cũng không quản lý được cô nữa.”
“...” Nghe những lời mẹ nói, Cố Tương phát hiện cho dù mình đã lớn như vậy thì cũng vẫn sẽ bị những lời nói của mẹ làm tổn thương. Cô nhìn mẹ rồi cười một tiếng, “Đúng vậy nhỉ! Con họ Cổ mà... đều có quan hệ gì với mẹ, con cũng không phải là con gái của mẹ đúng không? ở trong lòng mẹ, chỉ có Mạnh Nghiên mới là con gái duy nhất! Con ở trong mắt mẹ có là cái gì đâu? Ngay cả một người xa lạ còn không bằng. Bởi vì mẹ đối xử với người xa lạ cũng chẳng giống như đối xử với con.”

Từ trước đến nay Cố Tương luôn là người ít nói, càng không thích nói những thứ này ở trước mặt mẹ.

Nhưng hôm nay cô thật sự rất khó chịu và đau lòng.

Nếu có thể, ai mà không muốn được làm cô gái bé nhỏ dễ thương núp dưới vòng tay, ở bên cạnh mẹ mình chứ, ai lại muốn đi làm một đứa bị mẹ ghét bao giờ?
Nhưng cô có thể làm gì?

Cô lớn lên cùng với bố mà! Bọn họ chưa bao giờ cho cô quyền được lựa chọn!

Cho dù cô đã cố gắng biểu hiện tốt như thế nào trong suốt những năm qua, thì mẹ cũng chẳng hề quan tâm đến cô. Bà Mạnh nghe Cố Tương nói mà quay mặt đi, không nhìn cô.

Cố Tương tiếp tục: “Mẹ có biết lý do vì sao con vào làm dâu nhà họ Giang không? Mẹ có biết tại sao lần nào con cũng nhường nhịn Mạnh Nghiên không? Vậy mẹ có biết vì sao mẹ ghét con như vậy, nhưng con vẫn còn quan tâm tới mẹ như thể không? Bởi vì con vĩnh viễn nhớ rằng khi con còn bé mẹ đã tốt với con như thế nào? Nhưng, mẹ sẽ không bao giờ còn tốt với con như vậy nữa, đúng không?”

Mẹ có thể có đứa con gái khác.

Nhưng cô, thật đau lòng lại chỉ có một người mẹ này.

Từ lúc sinh ra cô đã không có quyền
được lựa chọn rồi.

Cố Tương nói mà nước mắt cũng

nhanh chóng rơi xuống, thì ra trong

lòng vẫn sẽ đau.

Thì ra, cho dù đã cố gắng thuyết

phục mình không khổ sở, nhưng vẫn

không thể kiểm soát được bản thân.

Cố Tương ngẩng đầu, cố ép mình

không được rơi nước mắt, cô nói

tiếp: “Kể từ cái ngày dọn khỏi nhà

họ Mạnh, con đã không còn nghĩ

đến việc quay trở lại nữa, cũng

không định quay về đẩy làm cho mẹ

khó chịu. Nếu mẹ đã không muốn

nhìn thấy con, vậy thì từ giờ trở đi

con sẽ không bao giờ xuất hiện ở

trước mặt mẹ, làm mẹ ghét nữa.”