Nghĩ tới đây, anh nhíu mày, cũng nổi nóng lên mà tức giận với Cố Tương, “Em hóng gió ở chỗ nào không hỏng lại phải chạy đến nơi này để người khá5c hiểu lầm?”
Nghĩ bản thân giống như thằng ngu mà đang trong thời gian họp chạy đến đây, tâm tình của Giang Trí vô cùng tồi tệ. Thấy anh6 tức giận, Cố Tương cũng không cãi lại, cô biết anh sĩ diện, chắc chắn là đang muốn che đi sự xấu hổ của mình rồi.
Cô bèn ngây ngô hỏi 7Giang Trì: “Giang Trí này, nếu như tôi nhảy xuống, anh có buồn không? Nếu trên đời này thiếu đi một người tên Cố Tương, anh sẽ cảm thấy khó chị4u chứ?” Những lời này không giống như do Cố Tương nói ra.
Giang Trì cảm thấy từ trước tới giờ cô luôn là người rất thực tế, sẽ không hỏ8i những câu ngây thơ như trẻ con như vậy.
Anh vốn đang tức giận, lúc này nghe cô nói thế lại bắt đầu trở nên cẩn thận hơn. “Không phải em nói không có ý định tự sát sao?” “..” Cố Tương xấu hổ, “Tôi chỉ hỏi thế thôi. Quên đi.” Cô thở dài một hơi rồi bước về phía xe ô tô. Biết ngay mình không nên hỏi những câu ngu ngốc như vậy mà, cô cũng không biết mình đang hỏi cái gì nữa. Tài xế vẫn đang đợi, Cố Tương lên xe, một lát sau Giang Trì cũng lên theo, anh ngồi bên cạnh cô.
Cố Tương nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào, tâm trạng cô không tốt nên không muốn nói chuyện.
Một bàn tay đột nhiên vươn ra cầm lấy tay cô. Cô cúi đầu nhìn thấy bàn tay rất đẹp của anh đang nắm lấy những ngón tay cô.
Giang Trà trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Đứng bên bờ sông hồng gió một lúc, hình như cũng giúp cô không còn khó chịu như vậy nữa.
Nhưng Cố Tương vẫn không muốn nhắc đến chuyện này. Từ trước đến nay cô không bao giờ thích để lộ vết thương của mình cho người khác thấy.
Giang Trì nhìn cô một cái rồi không hỏi thêm câu nào nữa.
Tài xế đưa hai người đến bệnh viện, Cố Tương nói với Giang Trì: “Tôi sẽ đợi anh ở trong xe, không đi lên đầu, khi nào anh tan làm?”
Giang Trí đáp: “Cùng vào đi, phải một lúc lâu nữa cơ.” Cố Tương đành xuống xe cùng anh. Tài xế đưa Cố Tương đến bệnh viện xong là phải quay lại đón mẹ của Giang Trì, nên sẽ không lãng phí thời gian chờ ở đây. Cố Tương đi theo Giang Trà trở về văn phòng của anh. Thất Phong đang ở trong phòng làm việc của Giang Trì, nhìn thấy Giang Trí đi vào thì nói ngay: “Phó Viện trưởng Giang, anh trở về rồi à? Thế nào rồi? Làm tất cả mọi người lo lắng gần chết.”
Đang họp thì đột nhiên anh lại chạy ra ngoài. Cố Tương đi theo Giang Trị vào cửa, Thất Phong nhìn thấy Cố Tương bèn chào hỏi: “Em chào chị dâu.” “..” Anh ta đã biết Cố Tương là vợ của Giang Trì, cho nên bây giờ nhìn thấy Cố Tương cũng không ngại mà trực tiếp gọi như vậy luôn. Cố Tương nói: “Có phải mấy anh đang bận không? Không cần để ý đến tôi đâu, tôi ngồi đợi một mình được rồi.” Cô tìm chỗ ngồi xuống, Giang Trì quay ra nói với Thất Phong: Đi thôi, tiếp tục cuộc họp.”
Nói xong, anh đi ra ngoài.
Bởi vì có bữa tiệc vào buổi tối, nên bệnh viện cũng không tan làm quá muộn.
Sau khi tan việc, Cố Tương đi ăn
cơm cùng Giang Trì. Tối nay là bữa
tiệc của bệnh viện bọn họ, những
người tham dự đều là đồng nghiệp.
Bình thường Giang Trà toàn tới một
mình, anh vốn là tên vợ nổi tiếng
trong bệnh viện Những lần này anh.
lại đưa Cố Tương đi cùng làm tất cả
mọi người đều ngạc nhiên, “Phó
Viện trưởng Giang, anh muốn thông báo chính thức hả!”
Trước đó cũng chỉ có Viện trưởng
biết chuyện Cố Tương và Giang Trí
kết hôn với nhau, còn mọi người
vẫn luôn cho rằng Giang Trà còn
độc thân.
Hôm nay Giang Trà đưa Cố Tương
tới nên tất cả mọi người đều biết, tên
ế vợ vạn năm đã có đối tượng. Cố
Tương ngồi bên cạnh Giang Trị,
Giang Trà liếc có một cái rồi nói:
“Chờ chọn xong thời gian tổ chức
hôn lễ, tôi sẽ mời mọi người uống
rượu.”
Cố Tương nghe anh nói thế mà kinh
ngạc, cô nhìn Giang Trì, không phải
bọn họ đã nói sẽ không tổ chức hôn
lē sao?