Dụ Hôn

Chương 105: Đánh Mạnh Nghiên




Cố Tương nói: [Tổi nay tôi...]

Không đợi cô gõ xong, anh giống như đã biết cô muốn nói cái gì nên cắt ngang luôn: [Cầ5m tiên của tôi rồi thì phải làm việc thay tôi.]

Cố Tương: “...”

Cô đang định nói tôi cầm tiền của anh lúc nà6o? Thì nhớ ra Giang Trì đã giúp cô thanh toán khoản nợ, cô phát hiện mình vậy mà chẳng có tí lý lẽ nào.

Cố Tương vốn7 là người không thích thiếu nợ của người khác, gặp phải loại tình huống này, nếu như không trả được hết nợ thì trong lòng cô 4chắc chắn sẽ thấy không thoải mái.

Cô đành nói: [Được rồi.]

Cô có cảm giác Giang Trà đang đào hố cho mình, nh8ưng cô biết rõ là có hổ mà còn phải buộc lòng nhảy vào. Ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Tương đến chỗ mẹ Giang Trí nói với bà mình phải qua chỗ Giang Trì, bà Giang nghe vậy thì mỉm cười bảo: “Con đi đi.”
Bà thích con dấu chủ động như thế!

Nếu Cố Tương mà còn không chủ động, là bà lại phải nhọc lòng vì hai đứa này nữa!

Nghĩ đến chuyện mình có thể rời đi ngay lập tức, Cố Tương cảm thấy người rất thư thái, lúc ra ngoài bước chân của cô cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Mạnh Nghiên nhìn theo bóng lưng Cố Tương, cô ta đứng lên đi theo cô. “Cố Tương.” Cố Tương vừa ra đến cửa thì nghe thấy Mạnh Nghiên gọi.

Cô quay đầu lại thấy Mạnh Nghiên đang ở chỗ cầu thang đi về phía mình.

Cố Tương hỏi: “Cô gọi tôi là gì?”

Mạnh Nghiên nói: “Gọi cô là Cố Tương đấy!” “Không gọi chị nữa?” Cố Tương nhíu mày. Vừa nãy Mạnh Nghiên còn gọi cô là chị, ngọt xớt!

Mạnh Nghiên: “Tại sao tôi phải gọi thế?” “Cô đúng là mỗi ngày một bộ mặt nhỉ.” Cố Tương nhìn cô ta, “Có chuyện gì?”
Mạnh Nghiên lia mắt nhìn Cố Tương từ trên xuống dưới, cô ta nói: “Cô đi gặp Giang Tri?”

“Phải thì sao?”

“Tôi cũng muốn đi.” Mạnh Nghiên nói một cách đương nhiên, “Đưa tôi đi cùng.”

Cố Tương đứng móc lỗ tai, “Cô vừa nói gì cơ?”

“Cô đi gặp Giang Trì, tôi cũng muốn đi.” Không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh.

Cố Tương liếc Mạnh Nghiên, “Tại sao tôi phải đưa cô đi cùng?”

Nói thật, nếu như cô em gái này mà vừa dễ thương vừa hiền lành thì cô đưa cô ta đi cùng ăn một bữa cơm cũng không sao. Nhưng trong lòng Cố Tương biết thừa lúc này Mạnh Nghiên đang có ý định gì.

Mạnh Nghiên nói: “Cố Tương, cô đừng quên nhà họ Mạnh đã nuôi cô lớn! Tất cả mọi thứ của nhà họ Mạnh đều là của tôi! Bao gồm cả Giang Trì! Người Giang Trì muốn cưới là con gái nhà họ Mạnh, lúc đầu do tôi không muốn nên mới đến lượt cô, cô cho rằng mình là ai? Chẳng trách mẹ không thích cô, cô đúng là một đứa ăn cháo đá bát!”
Bây giờ Mạnh Nghiên không quan tâm đến việc Cố Tương có đồng ý tặng lại Giang Trì cho cô ta hay không. Dù sao thì Giang Trà cũng là của cô ta. Cô ta không tin nhà họ Giang sẽ chấp nhận một cô gái không có xuất thân tốt như Cố Tương.

Không có nhà họ Mạnh chống lưng thì Cố Tương có là gì?

“Cô lặp lại lần nữa xem.”

Cố Tương nhìn Mạnh Nghiên, sắc mặt cô trầm xuống.

Chuyện mẹ không thích cô luôn là một nỗi đau trong lòng Cố Tương. Cô cũng không thể ép mẹ thích mình.

Nhưng Mạnh Nghiên, cô ta là cái thá gì mà dám ở chỗ này chọc thẳng vào nỗi đau của cô?

Cùng là con gái của mẹ, chẳng lẽ cô

ta nên được chiều chuộng, còn mình

thì nên bị ghét bỏ sao?

Mạnh Nghiền nói: “Có bảo tôi nói

một trăm lần cũng giống như nhau

thôi, mẹ không thích có Sô chỉ là

đứa không cha không mẹ đáng
thương... Chẳng trách lúc trước cô

lại bị bố cô đánh đập như vậy, sao

ông ta không đánh chết cô luôn đi

mà còn để lại có cái tai họa cái thế

giới này...”

“Bốp!” 1

Mạnh Nghiên còn chưa nói xong,

cái tát của Cố Tương đã giáng

xuống khuôn mặt của cô ta. Cái tát

này rất mạnh, Mạnh Nghiên không

kịp chuẩn bị vì cô ta hoàn toàn

không ngờ Cố Tương sẽ đánh mình.

Cô ta ngã xuống đất, vừa lấy tay che

mặt, vừa khϊếp sợ nhìn Cố Tương,

“Cô dám đánh tôi.”