Chương 2: Hồi ức (2)
Rất lâu sau đó, tại chiến trường phía Nam
“ Xin chúa hãy cứu rỗi những linh hồn tội nghiệp và dẫn dắt bọn họ đến nơi an nghỉ mà bọn họ xứng đáng có”
“. . .”
“ Vậy có vẻ Wallarie đã thất thủ rồi hả? Nhanh hơn tôi dự đoán. Tôi cứ nghĩ với việc bọn họ thích khoe khoang thành tích và chiến công của bức tường vĩ đại thì sức mạnh của bọn họ cũng nên tương xứng như vậy. Ai dè, chỉ toàn những lời nói xuông.”
Bỗng trong bầu không khí âm u, tràn đầy t·ang t·hương, thấm đầy huyết dịch đấy lại vang lên một tiếng cười sảng khoái như đã bị kìm ném từ rất lâu.
"HAHAHAHAHA!!!"
Tiếng cười tiếp tục một lúc rồi mới dừng lại. Người đàn ông sau khi cười hả hê dần lấy lại nhịp thở và lau những giọt nước mắt.
" Tôi biết ngài không ưa thích bọn họ nhưng liệu có cần phải vui sướng đến vậy không? Kể cả khi những người lãnh đạo thành phố này không phải là người tốt thì vẫn còn những người dân vô tội đã mất nằm ở đây. Việc ngài cười sung sướng ở đây có khác gì ngài đang chế nhạo khi đau khổ và tuyệt vọng của bọn họ sao?"
Nữ linh mục sau khi cầu nguyện xong rồi đứng dậy và lập tức quay sang người đàn ông trung niên với giọng nói hơi khó chịu. Cô không thích có người đứng trên vùng đất của những người đ·ã c·hết trong đau khổ và chế nhạo sự đau khổ của bọn họ.
" Thôi đi thánh mẫu! Sự cao quý của ngài làm bề tôi hèn mọn này nổi cả da gà. Tôi cũng không ngờ được trên thế giới này lại có thể tồn tại một loại người bao dung cho tất cả. Nếu có con quỷ kêu oan bị lừa thành quỷ chắc quý cô thánh mẫu đây cũng không tiếc hi sinh máu mình giúp đỡ con quỷ đó nhở?"
Người đàn ông trung niên thản nhiên châm một điếu thuốc rồi hít một hơi. Sau đó chậm rãi quay về phía vị linh mục đó và nói với vẻ mặt chế giễu, châm chọc.
Hắn cũng không ngờ được nàng cũng có thể nói điều đó. Wallarie tuy là thành phố thịnh vượng nhưng cũng là vùng tối nhất của đế chế. Nó là nơi tích trữ tiền của đám quý tộc, nơi ở của đám gian thương, trại chăn nuôi thường dân của giới quyền quý. Từng sinh mệnh tại nơi đây đều dơ bẩn đến mức kinh tởm. Ngoại trừ đám quân bảo vệ với số ít thường dân còn lại không thể thấy nổi 1 kẻ đáng để coi là người tốt ở đây. Không kể cả đám quân đó cũng đều dơ bẩn, bọn chúng bị tẩy não đến mức độ nghĩ rằng tuân theo quý tộc là bảo vệ thành phố và dễ dàng làm nhiều cái thứ dơ bẩn thay cho đám rác rưởi đó.
Bởi vì thế nên hắn cực ghét thành phố này, ghét đến mức độ hận không thể xoá bỏ nó. Còn vì sao một kẻ như hắn lại ghét bỏ Wallarie đến vậy? Đơn giản, hắn từng lớn lên ở đó.
" Nào nào, hai người đừng cãi nhau chứ. Nhiệm vụ chúng ta là chiếm lại thủ đô về cho đế chế và đẩy lui quái triều. Nếu giờ chúng ta xảy ra xích mích vậy thì tí nữa sẽ khó cho chúng ta trong việc phối hợp farm quái đấy."
Một vị thanh niên trẻ tuổi đi tới giữa hai người bọn họ và nhanh chóng ngăn chặn một cuộc cãi vã tiềm năng có thể xảy ra.
" Rõ rồi đội trưởng nhỏ!"
Vị trung niên vui vẻ đi tới vị đội trưởng nhỏ bé cạnh hắn và khoác tay lên người cậu ta. Bởi do chiều cao và tuổi tác nên cạnh tượng này càng giống như hai bố con vui vẻ nói chuyện hơn là hai người đồng nghiệp cùng tổ đội. Tuy thiếu niên cao 1m75 nhưng so với người trung niên cao 2m35 thì cậu đúng thật không khác gì một đứa trẻ con đứng cạnh ba mình.
Nữ linh mục cũng quyết định nghe theo vị đội trưởng và bỏ qua việc kia. Liếc nhìn xung quanh chiến trường tràn ngập máu me, vị linh mục cũng lên tiếng hỏi.
" Vậy giờ chúng ta sẽ làm gì tiếp đây đội trưởng?"
" Tạm thời quay về cắm trại tại một hang động nào đó xa nơi này. Tuy quái vật đã rút nhưng vẫn không thể đề phòng có quân mai phục."
Vị đội trưởng nhỏ suy ngẫm một chút rồi nói thêm
" Hơn nữa chúng ta đã phải đi cả một quãng đường dài, vẫn cần thời gian nghỉ ngơi và chuẩn bị v·ũ k·hí với kế hoạch cho trận chiến sắp tới"
" Ừm, vậy cứ tuân theo kế hoạch của Harran đi."
" Tôi cũng không ý kiến"
Cả hai người đều đồng tình với ý kiến của đội trưởng. Dù sao thì 5 ngày đi đường cũng tiêu hao khá nhiều thể lực lẫn tinh thần của bọn họ. Họ vẫn cần 1 lúc nghỉ ngơi để sẵn sàng chiến đấu.
" Tốt! Vậy thì phiền 2 người chuẩn bị nơi trú ẩn. Lily và Alice. Còn chúng tôi sẽ lo phần kiếm lương thực"
"Rõ!" Alice & Lily đồng thời lên tiếng.
Sau khi hai người họ bắt đầu bắt tay vô làm thì Harran và những người còn lại bắt đầu tiến vô rừng để kiếm những cành cây, lá khô và hoa quả để chuẩn bị cho bữa tối. Đồng thời, bọn họ thử tìm quanh xem có một con thú nào không.
Bình thường thì trong rừng sẽ luôn có thể ngẫu nhiên gặp được một con hươu hay nai đi lạc. Nhưng do ảnh hưởng của quái triều khiến cho hàng loạt những loài vật nhanh chóng di cư khỏi khu rừng để tránh nạn. Vì thế việc gặp được một con vật sống là rất hiếm. Đa phần nằm trên mặt đất trong những khu rừng sẽ chỉ là xác c·hết hay v·ũ k·hí bị ném lại của những người thợ săn.
Sau một hồi tìm kiếm trong vô vọng, bọn họ quyết định đi tìm các loại quả mọng ăn được thay cho những món thịt nướng mà bọn họ đang mong muốn. Họ đã tìm thấy một số loại quả rừng, rau rừng và cả một số loại nấm có vẻ ăn được. Họ cẩn thận thu thập tất cả những thứ này lại để mang về trại.
Harran đi đầu trong nhóm. Anh luôn là người đi tìm kiếm những loại thực vật mới lạ. Với việc có kinh nghiệm nhiều năm trong việc sinh tồn trong rừng sâu và biết rõ những loại cây nào có thể ăn được, những loại cây nào có thể làm thuốc và những loại cây nào có thể gây độc nhờ skill mà cậu ta rèn dũa suốt những năm qua khiến những người đồng đội của cậu luôn yên tâm và nghe theo Harran mỗi khi kiếm thức ăn.
Các thành viên khác trong nhóm cũng rất chăm chỉ. Họ đi theo Harran và giúp đỡ anh tìm kiếm đồ ăn. Họ không ngại khó khăn, gian khổ. Họ sẵn sàng làm bất cứ việc gì để có được thức ăn cho cả nhóm.
Sau một hồi tìm kiếm, nhóm thám hiểm giả đã thu được khá nhiều đồ ăn. Bọn họ mang tất cả những thứ này về trại và bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Bữa tối của nhóm thám hiểm giả rất đơn giản nhưng cũng rất ngon. Họ ăn uống vui vẻ và nói chuyện rôm rả suốt cả tối hôm đó.
Sau bữa tối, nhóm thám hiểm giả nghỉ ngơi và chuẩn bị cho một ngày mới. Dẫu biết rằng những khó khăn trong những ngày kế tiếp sẽ t·ra t·ấn bọn họ nhưng tất cả những thành viên nằm đây vẫn quyết tâm vượt qua tất cả để đạt được giấc mơ mà bọn họ muốn. Một giấc mơ viển vông, một giấc mơ to lớn, vĩ đại mà rất nặng nề. Một giấc mơ hão huyền trong thế giới hỗn loạn triền miên này - Hòa bình.
Kết thúc ngày dài kiếm đồ ăn trong rừng, nhóm thám hiểm giả đã cảm thấy rất mệt mỏi. Họ nằm xuống dưới gốc cây và chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ đó, họ thấy mình đang sống trong một ngôi làng nhỏ, yên bình và hạnh phúc.
(Hết chương)