Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Du Hành Qua Các Thế Giới

Chương 1: Hồi ức (1)




Chương 1: Hồi ức (1)

Ngày 23 tháng 6 năm 19985, Hậu Đại kỷ nguyên.



Lại qua một ngày mới tại làng thôn nhỏ ở sâu trong rừng.



Bầu trời xanh thẳm, không có thấy một bóng mây nào nhẹ nhàng trôi qua bầu trời này, mặt trời chói chang phảng phất những tia nắng vàng lóa với bầu không khí oi nóng của mùa hạ.



Tiếng gió xèo xẹt bỗng chợt vang lên hòa nhịp cùng tiếng ve kêu khắp rừng cây báo hiệu về một mùa hè rực rỡ đã đến. Tiếng nước suối chảy róc rách qua những khe núi chậm rãi vang lên. Tiếng những loài chim líu lo, tiếng ngáy của những chú lợn rừng, và tiếng thì thầm của loài người.



‘Xoẹt’



Một mũi giáo sắc nhọn bỗng dưng không biết từ đâu ra lao thẳng vô con lợn rừng đang chìm trong giấc mộng. Một nhát đâm chí mạng, một c·ái c·hết tức thì. Con lợn nâu đấy đ·ã c·hết mà không có quyền phản kháng, dành những năm tháng cuối cùng trong một giấc ngủ ngắn mà không ngờ rằng nó đã thành giấc mộng vĩnh hằng không có hồi kết.



“ Được rồi!!!”



“Một nhát chí tử!!!”



“Anh thấy chứ, em đã hạ gục được con lợn rừng kia rồi! Phát ném đầu tiên của em đấy!!!”



Tiếng của một thiếu niên 16 tuổi vang lên ngay sau khi con lợn rừng xấu số c·hết. Một cậu thiếu niên trẻ với mái tóc bạc, thân hình mảnh mai với chút cơ bắp có thể thấy rõ trên bụng qua lớp áo nâu mỏng cũ kĩ đang nhảy nhót trong niềm vui săn bắt với người anh trai tóc nâu bên cạnh.



“Em ném khá chuẩn đấy. Phải nói thật, anh thấy ấn tượng với tài năng của em đấy. Từ khả năng do thám đến khâu chuẩn bị trước khi săn mục tiêu và cả khả năng săn mục tiêu nữa. Tất cả có thể tóm gọn được trong hai từ ‘hoàn hảo’ đấy”.



Người anh trai vui vẻ nhận xét sau khi quan sát và đánh giá cảnh người em săn bắt rồi nhanh chóng xử lí con mồi và vác nó trên vai cùng một đống con mồi xấu số khác.





“ Thế này là đủ cho buổi săn hôm nay rồi. Về thôi, Harran.”



“Vâng!!”



Cậu nhóc Harran nhanh chóng chạy tới chỗ người anh trai với ngọn giáo đẫm máu và đi cùng anh về lại ngôi làng mà cậu sinh ra.



“Trạng thái” – cậu thì thầm trong lòng.



Bỗng dưng một chuỗi các thông tin xuất hiện trước mặt Harran và lơ lửng đó. Cậu dửng dưng đọc các chuỗi thông tin đó như thể đây không phải lần đầu cậu thấy nó vậy.





Bảng thông tin chung:



Tên: Harran



Tuổi: 16



Chức nghiệp: Dân làng



Danh hiệu: Thiên tài nhỏ tuổi nhất, bậc thầy cải cách nông nghiệp, thợ săn tài năng, đứa trẻ được yêu quý nhất, bậc thầy xây dựng, đầu bếp nhí, vua trò chơi, doanh nhân nhí, thiên tài ma pháp, bậc thầy kiếm sĩ.



Bảng thông tin chỉ số:



Lv: 24





HP: 40/40

MP: 64/64



[ATK: 30 ]

[DEF: 10]

[AGI: 25]

[DEX: 10]

[INT: 25]

Bảng thông tin trang bị:



Giáo cũ (xám)

Kiếm cũ (xám)

Set trang phục thường dân (ko màu)



“Có vẻ mình đã lên cấp rồi. Cố gắng thêm nữa là mình đủ mạnh để trở thành mạo hiểm giả rồi”



Cậu nhóc Harran chìm sâu trong cảm giác vui sướng khi nghĩ về tương lai tươi đẹp mà cậu tạo ra bên trong đầu của mình. Một tương lai nơi cậu sẽ trở thành mạo hiểm giả vĩ đại nhất và khiến làng cậu trở lên nổi tiếng vì là nơi cậu – mạo hiểm giả vĩ đại Harran đã sinh ra và lớn lên. Cậu cứ tiếp tục hào hứng khi nghĩ về nó mà không nhận ra được rằng con đường tươi lai sắp tới sẽ vô cùng tăm tối. Liệu cậu có thể vượt qua được nó? Hãy để số phận quyết định và chờ những trang truyện mới về cuộc đời của Harran được viết ra.





Ngày 1 tháng 1 năm 19987, Hậu Đại kỷ nguyên



Trong một lãnh địa rộng lớn, hùng vĩ, nơi được coi là bức tường băng giá của đế chế Barbarous, nơi mà lẽ ra phải mang bầu không khí vui vẻ trong ngày lễ kỉ niệm khai sinh đế chế thì lại bị ngập tràn trong bầu không khí ảm đạm cùng với những tiếng la đôi khi vang lên đâu đó. Những bức tường bị thiệt hại nặng, xác c·hết chất đầy lấp kín con đường, những ngôi nhà chìm trong biển lửa, những con gia súc quằn quại trong hơi độc khắp bầu trời. Đúng thế, trong ngày vui vẻ này, bức tường băng giá phía Đông của đế chế Barbarous đã bị sụp đổ và đánh dấu bước đầu của sự lụi tàn của đế chế.

“ Nhanh lên!!! Quái triều đang tràn đến từ phía Đông!!!”



“ Tập hợp toàn bộ nguồn lực về hết phía Đông! Bằng mọi giá bảo vệ The Great Wall!!!”

Những tiếng bước chân dồn dập và vang lên khắp ngõ ngách thủ đô. Những tiếng thở hổn hển, những tiếng kêu la, những tiếng khóc nức nở, những tiếng cầu nguyện, tiếng hiệu lệnh xông lên và tiếng kêu đau đớn của những linh hồn đã ngã xuống hòa trộn với nhau và bao trùm khắp nơi, tạo nên một bầu không khí hỗn loạn t·ang t·hương.

Tại một chỗ nào đó gần chiến trường. Bộ chỉ huy bên trong túp lều cũng đang sốt sắng hết sức, tuy bọn họ duy trì sự bình tĩnh và trầm lặng nhưng sâu trong tâm bọn họ cũng sốt ruột và lo lắng hơn bất cứ ai khác. Dù sao nơi đây cũng là nhà của bọn họ, là nơi bọn họ sinh ra, lớn lên, cũng là nơi chứa đựng đầy kỉ niệm đáng nhớ.

Không những vậy Great Wall cũng là danh tiếng của đế chế, là một bộ mặt của đế chế. Vậy nên nếu Great Wall thất thủ thì nó cũng là một cái đánh vô thẳng danh dự của đế chế, cũng là sự sỉ nhục đế chế và chắc chắn Hoàng gia vĩ đại sẽ không cho phép bọn họ thoải mái trở về sau khi thất bại.

Từng giây từng phút cứ thế trôi qua, bầu không khí vẫn tiếp tục tĩnh lặng. Tất cả đều đợi chờ tình báo chiến sự từ chiến trường trở về. Từ sau khi tin báo bức tường bị t·ấn c·ông thì giờ vẫn chưa thấy tin tức nào khác. Vì quá lo lắng nên bọn họ đã phái quân tiên phong đi hỗ trợ quân thủ vệ từ 15 phút trước. Tuy biết 15p mới trôi qua nhưng tâm bọn họ cảm giác như đã qua 15 ngày.

Cuối cùng, vì không thể chờ được nữa, một vị tổng chỉ huy đứng lên và lên tiếng trong khi nhìn quanh căn lều chiến sự.

“ Chúng ta nên gửi tiếp viện đi. Đội tiên phong sợ về lâu cũng khó chống cự nổi. Dù sao thể lực con người là giới hạn, đợi tin báo về mới gửi có thể làm quân ta tổn thất nhiều.”

Trong lúc vị tổng chỉ huy phát biểu ý kiến cá nhân thì thì bỗng một tiếng bước chân hối hả liên tục vang lên. Rồi bỗng nhiên trước lều một vị do thám viên thở phì phò, hai tay chống đầu gối, trên mặt mồ hôi ướt đầm đìa với bộ quân phục ướt nhẹp khiến hắn trông như mới tắm mưa về chứ không phải từ chiến trường về.



“ Đ-Đ…Đội trưởng!!! Đội trưởng!!!”

“ K-không xong! Không xong rồi!!! ĐỘI TIÊN PHONG ĐÃ BỊ DIỆT!!!!!!”

“ Cái gì!!! Sao lại nhanh vậy được!!! Bọn họ đủ mạnh để chống cự nửa tiếng được mà. Làm sao có thể chỉ trong vòng 15 phút đã thất thủ vậy rồi!”

“ Thưa chỉ huy, theo báo cáo của quân do thám thì bên địch quân số đã lên hơn 400 nghìn, được chia thành hai đợt. Hơn 150 nghìn cự nhân tiên phong đi trước phá tường thành cùng lúc thả xuống 150 nghìn các loại quái vật vô trong thành. Còn ở bên ngoài thành 100 nghìn quân elf với dark magicians tập trung hỏa lực hỗ trợ cự nhân và gây nhiễu loạn quân ta khiến cho việc phòng thủ vô cùng khó khăn.”

“ Hơn 400 nghìn quân, 150 nghìn cự nhân, 150 nghìn quân quái vật hỗn hợp và 100 nghìn elf với ảo thuật sư hắc ám. . .”

“. . .”

Một bầu không khí trầm lặng lại bao trùm toàn bộ thành viên trong lều. Sự ngạc nhiên, sự nghi ngờ, sự lo lắng rồi sợ hãi và cuối cùng là tuyệt vọng thay nhau hiện lên trên từng khuôn mặt của từng người.

Tuy biết quân địch kéo tới đông nhưng không nghĩ tới quân địch lại nhiều đến vậy. Phải biết q·uân đ·ội ở Wallarie cũng chỉ có mỗi hơn 100 nghìn người nhưng đây quân địch đã lên đến hơn 400 nghìn, gấp 4 lần quân ta mà không chỉ thế toàn bộ quân địch cũng toàn binh tinh nhuệ thì mới có thể chỉ 15 phút quét sạch đội quân tiên phong được huấn luyện nghiêm khắc với nhiều kinh nghiệm chinh chiến nhiều nơi, trên nhiều loại địa hình.

Không những thế, khoảng cách từ đây đến thành phố gần nhất cũng mất tận 5 ngày. Nếu có bệ truyền tống thì có lẽ sẽ ko quá 1 ngày để tới nhưng Hoàng gia vĩ đại không cho phép lắp đặt bệ truyền tống khắp nơi vì lo sợ tương lai có kẻ phản nghịch lợi dụng nó để chiếm thủ đô của Đế chế. Vì thế lệnh nghiêm cấm lắp đặt và sử dụng bệ đã ngay lập tức được ban bố và thi hành. Ngoại trừ hoàng gia thì không có bất kì ai khác được phép tiếp xúc đến kiến thức về bệ truyền tống chứ chưa nói đến việc sử dụng nó.

“ Rút lui… Nhanh chóng tụ tập q·uân đ·ội cố thủ đến cùng! Tập hợp những đám lính địa phương phối hợp nhanh chóng di dân. Trận này với quân số hiện tại của thành phố Wallarie đã không đủ để giữ lại bức tường vĩ đại rồi. Thứ duy nhất mà chúng ta có thể làm là tử chiến đến cùng và câu thời gian cho người dân chạy thoát”

“Rõ!”

Một tiếng kêu to và rõ ràng vang vọng khắp căn lều chiến sự. Tuy vẫn có nhiều binh lính b·ị t·hương nặng, bị dằn vặt trong những nỗi đau, những v·ết t·hương từ chiến trường ác liệt. Tuy có những người còn sợ hãi, còn lo lắng, không tin tưởng vô chiến thắng tới.

Nhưng khi đứng trước việc bảo vệ quê hương khỏi quân xâm lược, khi đứng trước lựa chọn bảo vệ hạnh phúc hay chạy trốn trong dằn vặt thì một từ “Rõ!!!” đồng thanh vang lên to lớn, chắc chắn không một chút chần chừ cũng đã đủ cho thấy quyết tâm, ý chí hy sinh của bọn họ lớn đến chừng nào.

Toàn bộ binh lính đều nhanh chóng trang bị vũ trang và tập hợp nghiêm chỉnh thành từng đoàn. Tiếng sắt v·a c·hạm vang lên, tiếng bước chân dồn dập như sấm, tiếng chỉ huy vang liên tục khắp bầu trời rồi cuối cùng để lại bầu không khí yên tĩnh.

“ Báo cáo! Quân ta đã hoàn thành việc chuẩn bị!”

“ Tốt! Tất cả nghe lệnh! Hành quân về phía Nam!”

Từng đoàn từng đoàn nối nhau thẳng tiến về chiến trường phía Nam, nơi tử thần đang chào đón họ, nơi chỉ có tiếng hét và sự tuyệt vọng vô tận không kết thúc, nơi mà bọn họ sẽ phải nằm xuống dù cho có không muốn, nơi mà bọn họ vĩnh viễn không bao giờ có thể ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh sáng.

(Hết chương)