Chương 11: Mộng
Trong bầu không gian tăm tối không thể thấy rõ mọi vật xung quanh, một phôi thai nhỏ tự dưng hiện ra và nhanh chóng phát triển thành hình dáng một người thanh niên. Người thanh niên đó vẫn lơ lửng trên không trung trong tư thế cuộn lại giống hệt như một đứa bé lúc còn ở trong bụng mẹ. Rồi dần dần trôi theo thời gian, đứa trẻ đó chậm rãi mở mắt và tỉnh lại.
"Cái quái gì vậy?" Người thanh niên rất ngạc nhiên vì đón chào hắn lúc tỉnh dậy là khoảng không vô tận. Xung quanh hắn chỉ là bóng đêm vô tận, không có một sinh vật hay đồ vật nào ở đây, chỉ có màu đen kéo dài không điểm cuối và sự tĩnh lặng đến kinh dị.
"Rõ ràng chỉ định nghỉ ngơi sau trận chiến mà sao thành bị dịch chuyển đến đây rồi? Hay đây chỉ là một giấc mơ?" người thanh niên tự hỏi bản thân.
Hắn thử dùng giác quan nhện để cảm ứng và tìm ra lối đi nhưng nó lại không có hiệu quả, hắn không cảm ứng được bất cứ thứ gì. Hắn thử nhảy lên nhưng khả năng nhảy của hắn không như lúc trước, khi hắn có sức mạnh. Người thanh niên tiếp tục kiểm tra một lượt rồi mới nhận ra ở trong hư không này thì hắn không thể sử dụng được bất kì sức mạnh như là có người phong ấn lại sức mạnh của hắn, hay nói đúng hơn là hắn đã mất hết tất cả sức mạnh. Hắn bắt đầu suy nghĩ và cố phân tích nguyên nhân nhưng kết quả luôn là đi vô ngõ cụt.
Suy nghĩ một hồi không ra kết quả, hắn quyết định thử ngó quanh xem có manh mối nào không. Hắn bước một bước về phía trước, dưới chân hắn như biến thành một mặt phẳng giúp hắn đứng lên. Hắn tiếp tục bước thêm một bước nữa, mặt phẳng từ hư vô lại lần nữa xuất hiện dưới chân hắn. Nhận thấy mặt phẳng xuất hiện mỗi khi người thanh niên bước đi nên hắn không còn lo nghĩ nhiều nữa mà tiếp tục đi về phía trước trong khi tìm hiểu xung quanh.
Người thanh niên tiếp tục đi thẳng trong khoảng không vô tận, cố gắng tìm kiếm lối ra, hắn cố gắng kêu gọi một người nào đó và mong đợi được đáp lại nhưng không có ai đáp lại hắn. Càng bước đi về phía trước, những nỗi lo lắng và cảm giác bị cô lập càng ngày càng nhiều. Sự tỉnh táo của hắn dần bị bào mòn theo cấp số nhân, theo thời gian dần trôi qua. Tuy người thanh niên mới tính được có ba mươi phút trôi qua nhưng sâu trong tâm hắn cảm giác như đã qua ba mươi năm rồi.
"Hệ thống!!!" Sau một khoảng thời gian nữa, hắn cuối cùng không nhịn được gọi hệ thống, hắn biết được nếu cứ tiếp tục thế này hắn sẽ bị t·ra t·ấn đến điên mất. Vậy nên hắn đã dồn hết hi vọng vô hệ thống, niềm hi vọng cuối cùng của hắn trong thế giới quỷ quái này.
Đợi tiếp một lúc không thấy hệ thống đáp lại càng khiến hắn hoảng hốt hơn, hắn ta bắt đầu kêu gọi các thể loại khác nhau vẫn không thấy hệ thống đáp lại. Hắn cứ tiếp tục như vậy rồi dần thành chửi bới trong sự phẫn nộ, hắn tiếp tục chửi, chửi cho đến khi hắn xả hết được nỗi lòng đã kìm nén suốt vài tiếng qua, cho đến khi nghe được một câu đáp lại, chỉ cần một từ thôi cũng đủ khiến hắn vui vẻ. Cứ thế đến khi hắn quỳ xuống và chấp nhận rồi lầm bầm trong tuyệt vọng.
Hắn cứ tiếp tục vậy đến khi hắn phun ra hai từ "Trạng thái".
"Ting!!!" Một tiếng chuông vang lên vang vẳng quanh tai của người thanh niên. Hắn nhanh chóng mừng rỡ và liếc nhìn lên bảng trạng thái của bản thân.
[Harran]
[Khả năng: ?@#!&??!?#$]
[Kĩ năng đặc biệt: ?????]
[Trạng thái: ??????]
"Cái quỷ gì vậy? Hệ thống bị lỗi sao?" Harold bất ngờ trước bảng trạng thái kì lạ trước mặt hắn, ngoài việc tên bị thay đổi về cái tên cũ của hắn thì mọi trạng thái khác liền như bị hỏng, nó biến đổi luân phiên liên tục bằng các kí tự đặc biệt khác nhau. Cứ nhìn kĩ bảng trạng thái hắn có cảm giác như hệ thống bị lỗi hoặc do có ai đó đang t·ấn c·ông hệ thống.
Harold tiếp tục theo dõi bảng trạng thái của bản thân và loay hoay tìm cách khắc phục hệ thống. Đang trong lúc mù mờ trước bảng trạng thái trước mặt thì bỗng từng màn ảnh khổng lồ hiện lên bên trên không trung, và rồi từng hình ảnh và giọng nói hiện ra.
"Liệu chúng ta có thể chiến thắng sao?"
"Chúa quỷ nghe đồn rất là mạnh"
Giọng nói của một đứa trẻ nhỏ vang lên, nhìn hình ảnh lu mờ có thể mù mịt đoán ra người nói là một đứa trẻ nhỏ và có vẻ là một cô gái.
"Yên tâm, tôi sẽ luyện tập mạnh lên để trở thành anh hùng và giải cứu thế giới!" Giọng của một cậu nhóc vang lên. Đứa trẻ đó đáp lại với vẻ mặt tự tin trong khi vỗ ngực mình.
"Ừm, tớ tin tưởng cậu, Harran" Cô bé nhỏ mỉm cười đáp lại.
Và rồi khung cảnh chuyển sang một khoảng thòi gian khác.
"X...X-Xin lỗi... có vẻ... như tớ không thể... nhìn cậu chiến thắng..."
"KHÔNG!!!!! Đ-Đừng mà! Đừng bỏ lại tôi! Đ-Đừng... làm ơn... Tôi xin lỗi...t-tôi...tôi xin...lỗi"
Người thiếu niên trẻ gục xuống với một cô gái nằm trong bàn tay của mình. Anh ta liên tục cầu xin rồi gào lên trong đau đớn. Anh liên tục hướng về phía bầu trời và cầu xin một sự giúp đỡ nhưng không có tiếng đáp lại. Cuối cùng anh ta chấp nhận sự thật và gục xuống trong đau đớn, cơ thể anh co giật liên tục trong khi anh ta khóc nức nở.
Harold nhìn chằm chằm lên hình chiếu trên không trung, tay anh nắm chặt đến mức máu chảy ra từ đó. Cả Harold run rẩy nhưng anh vẫn cố gắng kiềm lại và tiếp tục nhìn lên hình chiếu khác.
Một khung cảnh xa lạ hiện lên trước mắt hắn, một người thanh niên lơ lửng giữa các vì sao, trước mặt hắn là một thực thể khó có thể nhìn rõ hình dáng. Người thanh niên có vẻ phẫn nộ và gào lên trước thực thể đó trong khi thực thể đó chỉ dùng một giọng nói máy móc đáp lại.
[Thực thể không xác định. Mất cân bằng. Ảnh hưởng đa vũ trụ. Phán đoán virus. Kết luận xóa bỏ.]
(Ngươi xóa bỏ ta, ta chấp nhận nhưng tại sao phải xóa bỏ vũ trụ ta đang sống!!! Bọn họ đã làm gì sai?!!!)
[Trả lời: Vũ trụ bị l·ây n·hiễm. Vượt qua khả năng phán đoán và kiểm soát. Có nguy cơ xóa bỏ vũ trụ Marvel. Kết luận: Cần xóa bỏ mọi vũ trụ tiếp xúc với virus lạ]
(Ngươi chọn hy sinh tất cả những vũ trụ tiếp xúc ta chỉ vì lo sợ không thể kiểm soát được sao?)
(HAHAHAHAHA)
(Ngươi độc ác không khác gì những phản diện đâu)
Rồi đùng một phát, một v·ụ n·ổ ánh sáng xảy ra và xóa bỏ sự tồn tại của người thanh niên đó.
Harold im lặng trừng lớn hình chiếu, hắn chỉ đứng xem cũng có thể cảm giác được áp lực tỏa ra từ hai sinh vật trên. Người thanh niên tạo cảm giác như áp lực một v·ụ n·ổ hành tinh thì áp lực thực thể đối nghịch thanh niên thì như hàng trăm triệu v·ụ n·ổ BigBang. Trong lúc cố gắng hồi phục lại tâm lí sau khi bị hai luồng áp lực đè ép thì một tiếng nói bỗng vang lên khắp không gian này.
(Ә̷͔̬̠̭̙͂͗̊́̾d̴̡͓̲̰̞́̏́̚̕d̴̢͉̪͕̍̆̈́̿̉͜ ̷̟̦̖̻̬̈́̐̔̈́͠ʇ̶̡͍̠̭̘̓̌͌̈́̕d̵̳̫͓̙̮̃̉̒̏̃d̷͙͚͈̟̭̎̐̓̃͒ɒ̴̢̬̗̩̼̈̾̈͌͑)
(Ә̷͔̬̠̭̙͂͗̊́̾d̴̡͓̲̰̞́̏́̚̕d̴̢͉̪͕̍̆̈́̿̉͜ ̷̟̦̖̻̬̈́̐̔̈́͠ʇ̶̡͍̠̭̘̓̌͌̈́̕d̵̳̫͓̙̮̃̉̒̏̃d̷͙͚͈̟̭̎̐̓̃͒ɒ̴̢̬̗̩̼̈̾̈͌͑)
(Ә̷̱͇̙̼̳͂͆̉̀̈ὺ̴̢͉̭̥͎̌̓͊͗ɿ̴̹͕̮̮̟̓̅̈̀̚l̸̟̬̳̝̖̀͂̔̉̕ ̸̧͎̟͎̎̂̇̃͗͜n̷̻̬̯̖̣͑̉͂̇̀ǝ̷͓̠̹̠͍̔̑͊̂͝ɿ̵͙̜̳̣̎̌͂̒̚ͅ ̸̮̖̩͎͕̏̉̃͋͠į̶̫̺̦̮͉̉́̔̉̆n̴̥̪̝̯͍͐͐̒͠͝ϱ̶̧̹̘͓͉͆̋́̒̊q̵̧̡̹̟͈̉́̈́̒͝ῠ̴̢̟͈̳̱̄̈́̄͝v̵̗̞̫̲̦́̈́̈́͐̕ɒ̵͓͓̰̩͔͗̆͊̔͝Ɉ̷̭̲͇͕̞̽̏̽͊̕)
(Ϙ̴̱͕̝̞̺̈̓̈́̕͠n̵͖̣̝͇͎͗̿̾͒̈́ɒ̶̧̱̰̟̰̃̍̀̎͂Ɉ̷̩̝̬̲̲̀̊̓̾̏ɿ̶͚̜̩̥̆̿̂͗͠ͅǝ̶̧̻͕̱̭̀̈́͒̀͂!̷͔̤̳͉̠̀͂͗̐̍)
Những ngôn ngữ lạ vang lên khắp không gian, giữa không gian có một sinh vật ngồi giữa đó liên tục vang lên những ngôn ngữ đó. Nhìn kĩ sẽ thấy đó là một sinh vật có mái tóc trắng, mặc áo một bộ hoodie đen đang liên tục bị glitch y hệt như lúc TV bị vậy, hoodie của nó liên tục hiện các đường lởm chởm, các ô vuông đặt sai vị trí, hiệu ứng trông tĩnh, sự cố treo hoặc màu đảo ngược từ trắng sang đen rồi đen sang trắng. Bên trong chiếc hoddie của nó là chiếc áo phông màu đen với những dòng mã màu xanh lá cây trên đó. Chiếc khăn quàng cổ của hắn có những dòng mã màu trắng, mắt trái của hắn hoàn toàn màu xanh lam và mắt phải của anh ấy hoàn toàn màu đỏ, và cả hai mắt đều có mã số màu trắng bên trong.
Mỗi khi hắn ta nói, không chỉ nghe thấy được giọng nói của hắn mà còn thấy được những dòng văn bản được hiện thực hóa và glitch liên tục trên không trung. Những dòng văn bản đó mỗi lần hiện lên đều là một màu khác so với lần hiện trước. Hắn cũng có những đốm màu lục lam và đỏ kèm theo những mã số 0 và 1 lơ lửng xung quanh mà hắn ta không thể kiểm soát.
Hai tay hắn là hai dây xích màu xám, thứ duy nhất kìm hãm hắn lại trên mặt phẳng, trên dây xích hiện lên nhiều loại chữ tựa như rune hoặc ma pháp cổ đại nào đó nhằm ngăn hắn bị glitch và dịch chuyển liên tục. Hắn ngồi đó nhìn Harold trong khi liên tục lầm bầm gì đó.
(Ǝ̸̠͇͈͚͈͛̓̀̑͐ɿ̴̛̮̯̫̪͈̽̀͐͌ϱ̸̨̲̟̯͇́͆̃̍͑ʜ̶̡͔̱̮̹̓͒͒͋͝ǝ̷̢͙̭͍̝̋̃̏͘̕ɒ̷̢̻͍̭͎̓̔̓̕͠)
(U̸̻̝͉͔͖͂̀̿̄́v̷̞͍̲̲̤́̎͑̚̚p̸̡̝̤̝̩̎̇̂̇̒ɿ̷̹͕͍̺͎͐͂̌̌̚)
(Ǝ̸̱̻̝͎͛͊͐͠͠ͅɿ̵̹͖̬̜̝̎̔̈́̌̆i̶̘̪̘̮̇̏͒̑̚͜ɿ̶̨̨̜͚̮͌͐̀͝͠ɒ̴͚̞͉̦̟̈̒̌̿̌Ɉ̵̙̳̼̳͈͆͆̇́̂ɿ̸̳͖̣͈̣́̊̓͗͝)
Và rồi không chờ anh lại gần và hỏi. Hắn ta đứng dậy, giơ tay lên về phía anh và bắn một tia laze đỏ từ đầu ngón trỏ. Ngay lập tức anh bị xuyên thủng thân thể và cả cơ thể anh tan rã ra thành những mã code xanh lục. Tầm nhìn anh tối dần và rồi.
[Harran died]
[Game Over]
Đó là những thứ cuối cùng anh nhìn thấy trước khi c·hết. Một kết thúc ngay lập tức mà không kịp có bất kì phản ứng lại nào.
Toàn bộ hư không giờ chỉ còn lại mình hắn. Hắn lại ngồi xuống và tiếp tục nhìn khoảng không trong khoảng không vô tận.
(Hết chương)