Chương 10: Ngả bài
Bỗng vài tiếng kêu rên rỉ vang lên, nhìn lại Harold mới nhận ra nguồn gốc của tiếng kêu phát ra từ cô bạn của mình Gwen. Có vẻ như vết cào sau lưng của cô vẫn chưa được phục hồi hoàn toàn khiến cô kể cả trong cơn mê vẫn bị t·ra t·ấn đau đớn.
Không muốn để người bạn thuở nhỏ tiếp tục b·ị đ·au, Harold liền nhanh chóng mò quanh căn phòng kiếm những lọ thuốc, cồn và bông. Sau một lúc, anh kiếm được thứ mình cần tìm trong ngăn kéo và liền chuẩn bị lau v·ết t·hương cho cô.
Nhưng ngay khi chuẩn bị bôi thuốc tay anh liền bị túm lấy và anh bị ăn một cú đá vô thẳng bụng và ngã đập vô tường. Ngẩng đầu lên anh thấy Gwen đã tỉnh và cô ngồi nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên và ngu ngơ. Cô nhìn quanh căn phòng rồi chú ý tới chiếc mặt nạ còn nằm yên trên bàn rồi quay ra liếc nhìn lại bộ trang phục anh đang mặc.
"Void...?" Sau một hồi thứ đầu tiên phát ra từ miệng cô chỉ là từ, một từ phát ra từ kẻ mà cô chiến đấu lúc đầu và cũng là kẻ đã cứu cô.
"Bạn là V-Void...?" Gwen vẫn cảm giác khó tin và khó chấp nhận thực tại. Người bạn thuở nhỏ của cô, người đã cứu cô khỏi t·ai n·ạn, người mà đàn ông yếu đuối mà cô yêu lại giờ đây để lộ thân phận là một tên trộm có siêu năng lực.
Harold nhìn Gwen trong sự ngạc nhiên rồi nhận ra sự ngu ngốc của bản thân khi quá coi thường khả năng phục hồi của cô. Anh thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy... Tôi là void..."
Tuy tâm trí Gwen vẫn rối bời nhưng cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh và chấp nhận sự thật này. Sau đấy cô liếc xuống Harold và nhỏ giọng nói: "Cảm on vì đã cứu tôi lần nữa"
Harold đứng dậy và phủi quần áo trong khi đáp: "Không có gì" rồi cậu lại đến gần Gwen với bông và thuốc trong tay.
Gwen nhìn Harold với vẻ mặt nghi hoặc. Harold liền nhận ra và nói: "Lưng bạn bị một vết cào sâu nên tôi định rửa sạch v·ết t·hương cho bạn"
Cô tựa hồ hiểu ra và ngay lập tức quay lưng lại và hớt mái tóc dài của cô lên.
"Cô không sợ tôi hãm hại cô sao? Dù sao cô cũng biết bí mật của tôi nên tôi khử cô vẫn có khả năng ha."
Cô thản nhiên đáp lại: "Không, tôi tin tưởng anh sẽ không làm vậy"
"Tại sao?" Anh hỏi lại.
"Tại vì tôi biết rõ bạn từ hồi..." Đang nói dở bỗng dưng Gwen dừng lại, cô lúc này mới nhận ra anh không biết thân phận thật của cô, chỉ có cô là người biết được thân phận thật của anh ta.
"Hồi...? Tôi từng quen biết bạn sao?" Tuy biết ý của Gwen nhưng Harold vẫn quyết hùa theo Gwen, anh muốn xem phản ứng của cô khi nhận ra việc anh đã biết cô là Spider-Woman ở trong tương lai.
"H-Hồi...Hồi tháng trước! Tôi có biết bạn qua TV khi thấy bạn được phỏng vấn qua dự án cộng đồng." Gwen nhanh chóp nghĩ ra câu trả lời và đáp lại ngay lập tức.
"Dự án cộng đồng?" Harold còn mơ màng chưa rõ cô đang bịa hay không nhưng sau một hồi kí ức trở về anh mới xác định Gwen nói thật. Anh từng thật sự tham gia phỏng vấn khi giúp đỡ bác Ben thực hiện dự án và vô tình anh được chọn để phỏng vấn. Nhưng vì nó chỉ là một dự án nhỏ, giúp đỡ những người cao tuổi quanh đó nên không được chú ý lắm.
Tuy vậy việc một dự án nhỏ anh thực hiện mà ít ai nhớ lại được Gwen cất kĩ trong kho kí ức của mình khiến anh khá vui vẻ và hạnh phúc. Vậy nên anh lựa chọn không tiếp tục làm khó cô nữa và cho qua chuyện này.
Gwen sau khi nhận thấy anh không còn vác lên chủ đề đấy nữa liền thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi lại có một chút thất vọng, tựa như cô muốn để lộ ra thân phận thật của mình cho Harold biết vậy.
Ngay khi nhận ra những ý nghĩ nguy hiểm của mình cô liền vỗ mạnh hai má để khiến bản thân tĩnh tâm trở lại. Sau một hồi cô quay ra và hỏi Harold về tình trạng hai con thằn lằn đột biến sau khi cô b·ất t·ỉnh. Rồi sau nghe việc bọn chúng trốn thoát khiến cô vô cùng tức giận và khó chịu. Dù sao thì một trong số chúng đã cố ý muốn tổn thương cha của cô, nếu lúc đó cô không sớm ngăn lại thì khả năng cha cô sẽ phải nằm viện một khoảng thời gian.
Harold thì tiếp tục rửa v·ết t·hương cho Gwen trong khi cố gắng bình tĩnh. Vốn dĩ bình thường cậu luôn điềm đạm nhưng hôm nay không hiểu sao khi cứ tiếp xúc lại gần Gwen thì cơ thể cậu lại cứ như mất đi quyền kiểm soát vậy. Chỉ cần ngửi mùi hương phảng phất từ tóc cô cũng khiến Harold mong muốn nhanh chóng tiến lên, nắm mái tóc vàng đó và nhẹ nhàng ngửi.
Tuy biết bản thân đã rơi vào lưới tình với Gwen từ lâu nhưng Harold không nghĩ tới nó lại mãnh liệt tới mức kích hoạt bản năng chiếm hữu của anh, những mong muốn được tiếp xúc với Gwen của anh mãnh liệt như những đợt sóng lớn vỗ mãnh liệt vô bức tường lí trí như muốn nhấn chìm nó vậy.
Harold cố hết sức duy trì lí trí và nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ rửa v·ết t·hương. Ngay khi anh làm xong và dọn dẹp thì anh nghe thấy Gwen lên tiếng.
"Cậu đã việc này từ khi nào rồi?"
"Việc gì?" Harold nghi vấn.
"Tất nhiên là t·rộm c·ắp rồi!!!" Gwen đáp lại.
"Tôi không phải tên trộm" Harold phản bác lại Gwen.
"Vậy bạn sao lại tự dưng ăn mặc bộ đồ đen kín người rồi lén la lén lút tại cửa sau Oscorp vậy?" Gwen không tin tưởng Harold nói và tiếp tục nghi ngờ anh.
"Tôi chỉ định tìm chỗ luyện tập sức mạnh mới của tôi thì vô tình thấy có người đột nhập vô nên cố gắng theo dõi để tìm hiểu ý đồ của hắn" Harold thản nhiên trả lời cô.
"Luyện tập sức mạnh mới? Vậy cậu là lính mới à?" Gwen ngạc nhiên hỏi.
"Lính mới? Như là siêu anh hùng mới vô nghề? Đúng vậy" Harold đáp.
Bỗng dưng Gwen nghĩ tới điều gì đó rồi bật cười khi nhìn anh.
Harold nghi hoặc nhìn Gwen.
Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của anh, cô liền giải thích: "Không có gì, chỉ là tôi thấy buồn cười khi anh mới thành anh hùng lên sàn chưa được bao lâu thì lộ danh tính. Vậy nên có thể nói anh là siêu anh hùng đầu tiên b·ị b·ắt quả tang ngay khi vừa lên sân khấu"
Nghe xong cô nói, Harold liền hơi đỏ mặt và liếc sang chỗ khác với vẻ mặt hơi cau có và khó chịu. Anh lầm bầm nhỏ trong lòng: "Chả qua chỉ do tôi lo sợ bạn bị t·ấn c·ông trong lúc b·ất t·ỉnh nên mới chấp nhận mạo hiểm để mang bạn về thôi. Nếu không phải vậy thì tôi đã vứt xó bạn đâu đó trên đường rồi"
Khi đang định giải thích thì bỗng cậu nghe thấy tiếng gọi của bác Ben và tiếng bước chân lên cầu thang. Có vẻ do nãy giờ quá mải suy nghĩ nên cậu vô tình phớt lờ tiếng gọi của bác Ben và khiến bác quyết định lên phòng gọi hỏi cậu.
Khi anh định quay ra kêu Gwen trốn thì anh đã thấy chả còn ai ỏ đó nữa và cửa sổ thì không biết lúc nào đã bị mở toang ra. Càng thấy bước chân gần hơn anh liền nhanh chóng thay quần áo và ném trang phục chiến đấu với mặt nạ vô ngăn bí mật trong tủ và đóng sầm nó lại. Rồi anh nhanh chóng bày hết sách vở lên bàn cùng việc đeo tai nghe và tạo dáng như đang mải mê học tập.
Đúng lúc Harold chuẩn bị xong thì bác Ben đi vô, thấy Harold chăm chỉ học hành thì bác Ben liền gật đầu tỏ vẻ hài lòng và vơi hết đi nỗi giận khi anh ngó lơ mình lúc nãy. Bác Ben lại gần và vỗ vai Harold cùng bảo cậu nên nghỉ ngơi thêm việc nhờ vả cậu mai đi cùng giúp bác rút tiền ở ngân hàng.
Harold nhanh chóng vui vẻ đồng ý, thấy Harold chấp nhận bác Ben liền không nói gì thêm mà rời phòng Harold. Thấy bác Ben đi xuống tầng thì Harold liền thở phào và ngả người lên ghế.
"Có lẽ... Phải tìm cách nói cho mọi người về bí mật của mình. Giấu nó mãi cũng không phải là ý hay."
Harold tiếp trầm ngâm giữa lựa chọn tiết lộ hoặc không tiết lộ vói bác Ben và dì May về thân phận thật của mình. Rồi cú thế cho đến khi anh gục xuống và ngủ quên trong dòng suy nghĩ ấy.
(Hết chương)