Editor: Mây.Beta: Jen.An Trình chờ ở bãi đỗ xe, chưa đến nửa tiếng sau, nhìn thấy Tiêu Cận và Kim Thị Thị, hai người cùng nhau đi về phía này.
An Trình híp mắt, qua gương chiếu hậu nhìn thấy Tiêu tổng trước khi xuống xe mặt còn đầy gió xuân lúc này mím môi, được vị hôn thê đỡ, bước chân yếu ớt.
Chuyện gì đã xảy ra chỉ trong nửa tiếng qua?
An Trình chưa kịp suy nghĩ, lập tức xuống xe đi về phía hai người.
“Tiêu tổng, anh không thoải mái à?” An Trình hỏi.
“Hình như anh ấy bị đau dạ dày,” Kim Thị Thị kỳ lạ nhìn An Trình, hỏi: “Trợ lý An, anh không biết sao?”
Đau dạ dày???
An Trình theo bản năng liếc về phía Tiêu Cận, lúc trên đường không phải còn rất tốt sao?
Tiêu Cận một tay che dạ dày rồi nhíu mày, “Vừa rồi ở trên xe không có việc gì, đột nhiên bây giờ thấy đau.”
Kim Thị Thị vừa lo lắng vừa đau lòng: “Không phải nói cả ngày cũng không ăn gì sao, nhất định là đói rồi.”
An Trình: “…”
Cả ngày không ăn gì?
Bữa trưa ăn cá chình, cà phê buổi chiều và trái cây đã đi vào dạ dày của ai???
Ánh mắt của anh ta rơi vào trên tay đang nắm của Tiêu Cận và Kim Thị Thị, bỗng nhiên hiểu được cái gì đó.
Chậc chậc, Tiêu tổng rất không dễ dàng, đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn, vì tranh thủ sự thương hại của vị hôn thê mà còn phải giả bộ đáng thương!
An Trình quả thực vừa đồng tình vừa chua xót, quyết định vươn tay giúp đỡ Tiêu tổng. Anh ta ho nhẹ một tiếng, nói: “Gần đây công ty có quá nhiều chuyện, Tiêu tổng còn phải bận rộn hỏi thăm tin tức của chị họ, kỳ thật mấy ngày nay anh ấy cũng không ăn gì nhiều.”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiêu Cận liếc nhìn anh ta, An Trình không hề cảm nhận được, vẫn tự mình nói: “Tiêu tổng thật sự là không thèm để ý đến sức khỏe của mình, thường xuyên uống một tách cà phê chống đỡ qua ngày. Lúc trước bác sĩ đã nói, nếu cứ tiếp tục như vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi…”
Tiêu Cận: “……”
Câm miệng đi, nói tiếp nữa là tôi sẽ tiễn cậu đi ngay lập tức!
Gương mặt nhỏ nhắn của Kim Thị Thị sắp khóc, trông mong nhìn Tiêu Cận hỏi: “Là thật sao? Sao anh lại không trân trọng bản thân mình như vậy chứ?”
Tiêu Cận trấn an mà vuốt tóc cô nói: “Em yên tâm, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Kim Thị Thị bĩu môi, “Anh thề đi.”
“Được được được.” Tiêu Cận dựng lên ba ngón tay thề: “Thề, sau này nếu không ăn cơm đúng bữa thì…” Anh suy nghĩ một chút, kề sát vào cô, nhỏ giọng nói: “Không ăn cơm ngon sẽ khiến cho anh bị nhiệt, nứt môi, vĩnh viễn không thể bình thường được!”
Kim Thị Thị: “!!!”
Cô chợt nhớ tới cái gì đó, bất chấp có phải là Tiêu Cận đau dạ dày thật hay không, hung hăng nhéo một cái trên cánh tay anh.
Tiêu Cận cười né tránh, lại giữ cổ tay cô kéo lên xe.
An Trình ngồi ở ghế lái, che dấu công lao và danh tiếng của mình.
Anh ta khởi động xe, bớt chút thời gian nhìn Tiêu Cận qua gương chiếu hậu, cho anh một cái ánh mắt “Ông chủ, tôi diễn không tệ đúng không?”.
Khóe môi Tiêu Cận thản nhiên nhếch lên, An Trình nhìn thấy thì sống lưng tê dại.
Sao lại… Không giống như dự đoán??
Về đến nhà, Kim Thị Thị rót cho Tiêu Cận một ly nước ấm, nghĩ đến chuyện hôm nay Tiêu Dực gửi tin nhắn cho cô, liền nói chuyện ấy với Tiêu Cận.
Tiêu Cận nhíu mày, “Tiêu Dực tìm em làm cái gì?”
Kim Thị Thị lắc đầu, “Không biết, bất quá sau đó anh ta không nhắn lại nữa. ”
Tiêu Cận lạnh lùng nói, “Tham vọng của Tiêu Dực rất mạnh, em không nên tiếp xúc quá nhiều với anh ta.”
Kim Thị Thị hỏi: “Quan hệ giữa hai người không tốt? Dù sao anh ta cũng coi như là anh họ của anh mà. ”
Tay phải của Tiêu Cận vô thức vuốt ve vết sẹo trên xương cổ tay, hừ lạnh một tiếng nói: “Anh họ? Không bằng người lạ.”
Kim Thị Thị mím môi nói: “Lần đầu tiên em gặp anh ta, em cũng cảm thấy không thoải mái. Tuy rằng thoạt nhìn rất nhã nhặn lịch sự, nhưng em luôn cảm thấy trong mắt anh ta ẩn chứa quá nhiều mưu kế, giống như người này toàn thân đều là sự dối trá. Cũng không biết trực giác của em có chính xác hay không.”
Tiêu Cận cười nhìn cô, “Không hổ là vị hôn thê của anh.”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Kim Thị Thị cắn môi một cái, “A! Quần áo của em cần phải mang đi giặt!” Dứt lời, cô ấy lạch cạch bỏ chạy.
**
Chiều hôm sau, Kim Thị Thị nhận được điện thoại của Tiêu Dực. Cô nhớ tới ngày hôm qua Tiêu Cận có nhắc nhở, vốn không muốn nghe máy, bất đắc dĩ Tiêu Dực lại hết lần này đến lần khác gọi đến, bạn học xung quanh đều không hẹn mà cùng nhìn sang.
Kim Thị Thị bất đắc dĩ đành phải ra hành lang nghe máy.
Tiêu Dực: “Thị Thị, em có ở trường không?”
Kim Thị Thị: “Vâng, tôi đang viết luận văn trong thư viện. Giám đốc Tiêu có chuyện gì không?”
Giọng nói Tiêu Dực ôn hòa: “Đã lâu không gặp, tôi có chút việc tìm em. Tôi đang ở quán cà phê ở cổng phía bắc của trường, em có rảnh không?”
Nói đến mức này, Kim Thị Thị cũng không có lý do để cự tuyệt nữa, dứt khoát đồng ý.
Hơn 10 phút sau, Kim Thị Thị đến quán cà phê.
Tiêu Dực cười đứng dậy, hỏi: “Uống gì?”
Kim Thị Thị lắc đầu, “Không cần đâu, lát nữa tôi còn phải quay lại làm tiếp, giám đốc Tiêu có việc gì vậy?”
Tiêu Cận nói: “Em và A Cận đều đã đính hôn rồi, cũng không cần gọi tôi là giám đốc Tiêu nữa, gọi tôi là anh Tiêu Dực là được rồi.” Anh ta đẩy kính hỏi: “Thị Thị, khi tôi còn nhỏ, tôi đã gặp một cô bé ở Bình Thành, nhưng sau đó vì một số chuyện mà chúng tôi đã cắt đứt liên lạc. Tôi nghe nói khi em còn nhỏ cũng từng ở Bình Thành, tính ra tuổi của của hai người cũng không khác biệt lắm, tôi muốn xác nhận một chút xem em có phải là cô bé năm đó hay không.”
Kim Thị Thị ngây ngẩn cả người, nửa ngày không nói ra lời.
Ý của Tiêu Dực là gì? Anh ta đang tìm cô bé năm đó ở Bình Thành?
Vậy anh là?
Tiêu Dực thấy Kim Thị Thị không nói gì, cũng không vội, anh ta lại tiếp tục nói: “Nói tiếp cũng rất thú vị. Tôi và cô bé đó luôn sử dụng máy bay giấy để trao đổi, khi đó tôi ghét từ “Dực” quá phức tạp, nói với cô bé đó tôi tên là Tiêu Tiêu. Bây giờ nhớ lại còn rất tiếc nuối, nhiều năm trôi qua, cô bé ấy cũng không biết tên thật của tôi.”
Tiêu Tiêu…- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Kim Thị Thị đã hoàn toàn hóa đá.
Tại sao anh ta lại là Tiêu Tiêu???
Rõ ràng đã tra được Tiêu Tiêu là chị họ Lâm Hiếu Á. Hơn nữa không phải nói năm đó Tiêu gia nhốt chỉ một mình Lâm Hiếu Á ở Bình Thành hay sao? Làm sao lại xuất hiện một Tiêu Dực nữa?
Cô cố gắng khôi phục tâm tình, nhớ tới lời Tiêu Cận nói, tham vọng của Tiêu Dực rất mạnh. Kim Thị Thị làm cho mình bình tĩnh lại, một lúc sau nói: “Khi tôi còn nhỏ đã thật sự sống ở Bình Thành một thời gian, cũng có rất nhiều bạn nhỏ,” Đôi mắt của cô đảo ngược, nói thêm: “Nhưng có một người bạn nhỏ thật sự đã biến mất, tôi đã buồn trong một thời gian dài. Tôi nhớ người bạn nhỏ nói rằng cậu ấy không thích người đàn ông tóc vàng nhất. Anh Tiêu Dực, anh đoán xem vì sao?”
Kim Thị Thị nhớ rõ, năm đó Tiêu Tiêu nói cậu ấy ghét nhất cùng người tóc vàng ăn bữa sáng, bởi vì bọn họ thích ăn bánh bao cứng như đá.
Tiêu Dực dừng một chút, biết chắc là Kim Thị Thị đang thăm dò anh ta. Nhưng anh ta nào biết chuyện giữa Kim Thị Thị và Tiêu Tiêu, có thể tra được những thứ này bọn họ đã hao phí rất nhiều sức lực.
Anh ta xoa xoa trán, thở dài nói: “Năm đó sau khi tôi trở về từ Bình Thành đã bị ốm một trận, sốt cao không hạ, cho nên chuyện năm đó có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ.”
Kim Thị Thị thất vọng cúi đầu, cô cũng không phải rất tin tưởng lý do sốt mất trí nhớ này. Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Dực nói: “Đúng vậy, thời gian đã qua lâu, rất nhiều chuyện trong quá khứ tôi cũng không nhớ rõ lắm, tôi không chắc có phải là người anh muốn tìm hay không, rất nhiều chi tiết tôi phải suy nghĩ lại một chút.”
Tiêu Dực ôn hòa gật đầu, “Đúng vậy, tôi cũng tìm cô bé đó rất nhiều năm, biết chuyện này không thể vội vàng. Không sao đâu, em cứ nghĩ đi.” Nói xong thì lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cho Kim Thị Thị.
Tờ giấy hơi vàng với nhiều nếp nhăn trên đó. Kim Thị Thị từ từ mở tờ giấy ra, phía trên rõ ràng xuất hiện một hàng chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Kim Thị Thị liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là máy bay giấy năm đó cô và Tiêu Tiêu truyền tin!
Giọng nói dịu dàng của Tiêu Dực vang lên: “Đây là thư của cô bé đó, tôi đã giữ trong nhiều năm. Em lấy nó xem thử em có nhớ tới điều gì không?” Anh ta cười nói thêm: “Nhưng đừng để mất nó, đây là kho báu của tôi.”
Kim Thị Thị đột nhiên mở to. Ánh mắt của cô dừng trên tờ giấy, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dực.
Trong nháy mắt, cô thậm chí có chút không xác định, có nên hoài nghi Tiêu Dực hay không. Nói không chừng là người của Tiêu Cận nhầm lẫn, nói không chừng Tiêu Dực thật sự là Tiêu Tiêu.
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, cẩn thận gấp tờ giấy lại bỏ vào trong túi, đầu óc quá rối loạn, cô không thể đưa ra bất kỳ kết luận gì.
“Tôi sẽ trở về suy nghĩ lại.” Cô nói.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiêu Dực gật đầu, lịch sự đưa cô trở về trường học.
Cả buổi chiều Kim Thị Thị không còn tâm tư để học tập nữa, cô nghĩ tới nghĩ lui liền gọi điện thoại cho Tiêu Cận, hỏi hiện tại nhà cũ Tiêu gia ở Bình Thành là ai đang quản lý.
Tiêu Cận cho cô một dãy số.
Kim Thị Thị gọi đi, người nhận điện thoại là một quản gia họ Lý.
Kim Thị Thị nói mình là vị hôn thê của Tiêu Cận, gần đây muốn đến Bình Thành giải sầu, hỏi quản gia Lý hiện tại nhà cũ có tiện ở lại hay không.
Quản gia Lý nghe nói là vị hôn thê của Tiêu Cận, vô cùng hoan nghênh, nói lập tức sai người đi thu dọn một gian phòng.
Kim Thị Thị nói cảm ơn, lại thuận miệng hỏi gần đây có ai trở về hay không.
Quản gia Lý nói mấy ngày trước thiếu gia Tiêu Dực có trở về một lần, còn ở lại nhà một đêm.
Kim Thị Thị ở đáy lòng hừ lạnh một tiếng.
Lần này có thể hiểu được rồi.
Tiêu Dực trở về nhà cũ tìm được máy bay giấy năm đó Tiêu Tiêu lưu lại, sau đó mạo danh Tiêu Tiêu đến tìm cô.
Nhưng tại sao anh ta lại mạo danh Tiêu Tiêu?- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Kim Thị Thị suy nghĩ ra hàng trăm lý do cũng không thể giải thích được. Nhưng mặc kệ nguyên nhân gì, lần này Tiêu Dực đã trêu người không nên chọc vào.
Kim Thị Thị gửi tin nhắn cho Tiêu Dực: Anh Tiêu Dực, em đã nhớ ra rồi. Em nhớ người bạn nhỏ không liên lạc được rất thích động vật nhỏ, đặc biệt là thằn lằn và rắn. Em không biết anh có thích nó hay không.
Tiêu Dực đang họp, thấy tin nhắn của Kim Thị Thị thì cười cong khóe môi.
Anh ta mở điện thoại di động, đọc dòng chữ trên màn hình hết lần này đến lần khác, ý cười dần dần thu liễm lại, sắc mặt cũng từ trắng chuyển xanh lại từ xanh chuyển trắng.
Trợ lý chạm vào cánh tay Tiêu Dực, “Giám đốc, làm sao vậy ạ?”
Tiêu Dực cất điện thoại di động của mình, giọng nói run rẩy nói: “Giúp tôi chuẩn bị một vài con thằn lằn và rắn.”
“Thằn lằn và rắn?” Trợ lý cũng sợ đến mức hồn bay phách lạc, mí môi hỏi: “Giám đốc, anh muốn những thứ này làm gì ạ?”
Tiêu Dực xoa xoa mi tâm.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Còn gì nữa? Giả vờ là Tiêu Tiêu đó!
Cũng không biết Tiêu Tiêu này rốt cuộc là mẹ thần thánh phương nào, lại thích thú cưng hung tàn như vậy?!