Editor: Mây.Beta: Jen.Trợ lý sợ muốn chết, nhưng không thể không nghe lệnh làm việc, ba ngày sau, từ chỗ bán thú cưng mua về hai con thằn lằn và một con rắn hoa.
Tiêu Dực nhìn hai cái rương gỗ trong nhà, nghĩ đến bên trong là cảnh tượng gì đó, sau lưng dựng lên một lớp lông tơ. Anh ta đứng từ xa rồi ra lệnh cho trợ lý của mình: “Mở hộp đi.”
Gương mặt trợ lý tái xanh, chỉ vào chóp mũi của mình hỏi: “Tôi, tôi… Có phải tôi không?”
Tiêu Dực nhíu mày nhìn anh ta: “Không phải cậu chẳng lẽ là tôi sao?”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Trong giọng nói của trợ lý có sự run rẩy, “Giám đốc, nếu không chúng ta nghĩ cách khác đi. Không nhất thiết phải thích mấy thứ này mới có thể chứng minh anh là Tiêu Tiêu phải không?”
Tiêu Dực lạnh mặt xuống. Thật vất vả mới lấy được từ trong miệng Kim Thị Thị sở thích của Tiêu Tiêu, hắn làm sao chịu buông tha cho cơ hội này. Đừng nói là rắn và thằn lằn, cho dù Kim Thị Thị nói Tiêu Tiêu thích hổ, anh ta cũng sẽ nghĩ cách nhận nuôi một con từ sở thú.
“Mở ra.” Tiếu Dực không muốn nói nhảm với anh ta nữa.
Trợ lý thấy thế, thở vào một hơi thật sâu, cầm lấy cờ lê mở một trong hai cái rương gỗ ra.
Trong một cái rương gỗ chứa hai con thằn lằn, thân màu nâu dài, mắt trợn tròn, hung ác lại cảnh giác. Trong cái rương gỗ còn lại là một con rắn nhỏ màu đỏ trắng đan xen, cuộn cả người thành vòng tròn ở dưới đáy rương gỗ, nhìn thấy rương gỗ mở ra một cái, liền thò đầu ra.
Trợ lý sợ tới mức lùi ra sau hai bước, dưới chân vấp một cái suýt chút nữa té ngã.
Tiêu Dực duỗi đầu nhìn, trong dạ dày cuộn lên một trận sóng biển ngầm, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Trợ lý: “Giám đốc, cái này… Tôi phải làm gì đây? Thật sự phải nuôi những thứ này sao?”
Tiêu Dực hít sâu một hơi, giảm bớt khó chịu trong dạ dày, “Giúp tôi chụp ảnh, sau đó tìm một cửa hàng thú cưng giúp nuôi chúng đi.”
Trợ lý dựa theo phân phó của Tiêu Dực lấy điện thoại di động ra.
Tiêu Dực chậm rãi đến gần hai cái rương gỗ, đè xuống cảm giác sợ hãi cực độ trong lòng ôm hai cái rương gỗ lên.
Trợ lý nhanh tay lẹ mắt chụp được vài tấm ảnh, sau khi anh ta lật xem một chút, có hơi không hài lòng nói: “Giám đốc, biểu cảm của anh hơi cứng, anh có thể thử bày ra một biểu cảm yêu thương từ tận đáy lòng được không?”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiêu Dực: “…”
Anh ta là nỗi sợ hãi từ tận trái tim!
Anh ta thử cười, ánh mắt cũng cố gắng thoải mái hơn một chút. Một giây sau, đầu con rắn hoa đột nhiên vọt ra, Tiêu Dực sợ tới mức giật mình ném hai cái rương gỗ ra ngoài.
Thằn lằn bò ra dọc theo hộp gỗ. Một con chui xuống dưới ghế sô pha, một con đi về phía bàn trà. Con rắn hoa cũng bò ra khỏi rương gỗ, đang lắc lư trái phải bò về phía Tiêu Dực.
Trợ lý sợ hãi nhảy thẳng lên sô pha. Tiêu Dực càng không quay đầu lại chạy đến phòng ăn, vừa chạy vừa dùng sức hét lên: “Trợ lý! Gọi cho quản lý bất động sản để bắt rắn!”
Hơn nửa tiếng sau, nhân viên quản lý hỗ trợ bắt rắn và thằn lằn, còn dùng ánh mắt như nhìn hai tên ngốc nhìn hai người.
“Có bị bệnh không thế? Sợ như vậy mà còn nuôi thứ này?” Một nhân viên thì thầm.
Một người khác lặng lẽ đến gần anh ta nói: “Sở thích của người giàu cậu không hiểu đâu, ai đó thích chơi với những kẻ biến thái.”
Hai nhân viên công tác ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tiêu Dực và trợ lý, liếc nhìn nhau, vẻ mặt kỳ quái rời đi.
Ánh mắt trợ lý dừng trên gương mặt sắp nổi giận của Tiêu Dực, lấy điện thoại di động ra nhỏ giọng nói: “Giám đốc, tấm ảnh này chụp cũng không tệ lắm, anh có muốn xem không?”
Đường viền môi Tiêu Dực căng thẳng lướt qua ảnh chụp, lạnh lùng nói: “Gửi cho tôi.”
**
Bên kia, Kim Thị Thị nằm trên chiếc giường rộng rãi ở nhà, ôm một cốc sữa chua và một túi khoai tây chiên nhàn nhã xem vòng tròn bạn bè. Bỗng nhiên, ngón tay cô dừng lại, một phát ngồi dậy từ trên giường.
Tiêu Dực đăng một tấm ảnh lên nhóm bạn bè, trong ảnh mỗi tay anh ta ôm một cái rương gỗ, trong rương gỗ bên trái có hai con thằn lằn, trong rương gỗ bên phải là một con rắn hoa.
Bài viết có thêm dòng chữ: Các bạn nhỏ đã nuôi nhiều năm, đáng yêu.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Kim Thị Thị:?????
Thật sự nuôi luôn??
Thật sự chỉ vì muốn lừa cô??
Kim Thị Thị nhìn con thằn lằn và con rắn hoa mà da đầu tê dại một trận, cô ném điện thoại di động sang một bên rồi nằm sấp trên giường, cười đến không thể kiềm chế được.
Hahahahahahahaha!
Tiêu Dực thật sự tin lời cô thuận miệng nói bậy, còn chạy đi mua rắn và thằn lằn. Ôm thứ dọa người như vậy, không biết anh ta bày ra một biểu cảm như thế nào.
Kim Thị Thị cười ra nước mắt, ôm bụng lăn lộn trên giường.
Qua một lúc lâu, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, lấy điện thoại di động like cho Tiêu Dực.
Tiêu Dực quá khó khăn, cô phải khuyến khích một chút.
Tiêu Dực nhìn thấy Kim Thị Thị like, mặt cứng đờ cả đêm rốt cục cũng lộ ra một chút ý cười.
Điện thoại di động vang lên một tiếng, là tin nhắn Kim Thị Thị gửi đến: Anh Tiêu Dực, em càng nghĩ càng cảm thấy anh và người bạn năm đó trông rất giống nhau. Anh nói xem em có thật sự là người anh đang tìm kiếm không?
Tiêu Dực mặt đầy ý cười, trong lòng không ức chế được sự vui vẻ.
Quả nhiên Kim Thị Thị chính là một cô gái nhỏ, anh ta cũng không cần tốn chút sức lực gì để cho cô dễ dàng lọt vào cái bẫy của mình. Tiêu Dực rót cho mình nửa ly rượu vang đỏ, tựa vào sô pha lắc lắc ly rượu, cảm thấy tất cả lúc trước đều đáng giá.
Cũng không phải chỉ là rắn và thằn lằn thôi sao, anh ta không sợ!
Tiêu Dực kiêu ngạo trả lời tin nhắn của Kim Thị Thị: Anh có trực giác, em chắc chắn là người anh đang tìm kiếm.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Bên kia, Kim Thị Thị rất lâu không trả lời. Tiêu Dực suy nghĩ một chút rồi lại gửi một tin nhắn: Tuần sau bố anh tổ chức sinh nhật, nếu em không bận nhất định phải cùng A Cận đến đó.
Kim Thị Thị lắc lắc đôi chân trắng nõn, nhét khoai tây chiên vào miệng, khinh thường nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, cô nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên mở to hai mắt, khóe miệng khơi lên một nụ cười giảo hoạt.
Hai ngày sau, quả nhiên Tiêu Cận hỏi cô có muốn tham gia tiệc sinh nhật của Tiêu Đông Quyền hay không.
Kim Thị Thị vội vàng gật đầu, cô cũng đã chuẩn bị xong một món quà nhỏ.
Tiêu Cận nhíu mày nhìn cô, từ trước đến giờ chưa từng thấy cô nhiệt tình mỗi khi trở về Tiêu gia như vậy.
Kim Thị Thị nghiêng đầu, vẻ mặt thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Cận cười, chỉ vào chóp mũi đang vểnh lên của cô: “Không sao, chỉ là nhìn em… Rất đẹp.”
Kim Thị Thị nghẹn cười quay mặt lại. Người đàn ông này gần đây sao lúc nào cũng không đứng đắn hết vậy?
Cuối tuần, tiệc sinh nhật của Tiêu Đông Quyền được tổ chức tại một khách sạn cao cấp ở Dung Thành, ngoại trừ người Tiêu gia ra còn làm thêm hơn hai bàn tiệc chiêu đãi khách khứa.
Kim Thị Thị mặc một bộ váy dài màu trắng, bên ngoài khoác lên một chiếc áo gió màu be nắm tay Tiêu Cận đi vào.
Tiêu Đông Quyền và Tiêu Dực, Tiêu Tử Ngang ở cửa chào đón khách, ba người nhìn thấy Kim Thị Thị và Tiêu Cận liền mỗi người một sắc mặt khác nhau.
Trên mặt Tiêu Đông Quyền vẫn giữ vẻ khách sáo, cười cười nhận quà của hai người, còn không ngừng khen Kim Thị Thị càng ngày càng xinh đẹp. Tiêu Tử Ngang nhìn thấy Tiêu Cận thì hung hăng nghiêng đầu sang một bên. Tiêu Dực nghênh đón hai người đi vào trong khách sạn, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên mặt Kim Thị Thị, cười ôn hòa đến lạ thường.
Sắc mặt Tiêu Cận không chút thay đổi nhìn anh ta, yên lặng kéo Kim Thị Thị về phía mình.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiêu Dực cũng không tức giận, cười có thâm ý khác.
Kim Thị Thị Và Tiêu Cận được sắp xếp ở trên bàn chủ Tiêu gia, Tiêu Dực cố ý lấy thực đơn đến cho Kim Thị Thị, cẩn thận hỏi: “Thị Thị, em xem xem có gì đặc biệt muốn ăn hay không, anh bảo khách sạn chuẩn bị thêm cho em.”
“Được nha!” Kim Thị Thị cười tiếp nhận thực đơn, lật xem trái phải rồi nói: “Chỉ có hai món này thôi, thịt bò trộn và bạch tuộc.”
Tiêu Dực đưa thực đơn cho quản lý khách sạn bên cạnh, phân phó người thêm hai món ăn vào bàn này.
Kim Thị Thị lại cười với anh ta, nói, “Cảm ơn anh Tiêu Dực.”
Tiêu Dực nhếch khóe môi rồi đi ra ngoài đón khách.
Hai tay Tiêu Dực đan xen vào lưng ghế, giọng điệu sâu kín hỏi: “Anh Tiêu Dực? Từ khi nào em và Tiêu Dực có quan hệ tốt như vậy? Anh ta còn thân mật gọi món cho em à?”
Kim Thị Thị chớp mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao vậy, anh ghen à?”
Tiêu Cận sửng sốt, không tự nhiên ho nhẹ một tiếng. Anh nhìn về phía cửa khách sạn, nói: “Anh ta xứng sao?”
Kim Thị Thị: “…”
Không ăn thì không ăn, cái gì mà “anh ta xứng hay không”. Cô không vui bĩu môi, bàn tay nhỏ bé xoắn xuýt dưới khăn trải bàn.
Bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu, cha con Tiêu Đông Quyền ngồi xuống ghế khách mời. Tiêu Dực kéo ghế bên cạnh Kim Thị Thị ra, vô cùng tự nhiên ngồi xuống.
Tiêu Đông Quyền đi mời rượu khách khứa để cảm ơn, không lâu sau nhân viên phục vụ bắt đầu phục vụ đồ ăn.
Đây là một khách sạn lấy hải sản làm chủ đạo, các loại cá tôm quý giá lần lượt được đặt lên bàn. Cuối cùng là thịt bò trộn và bạch tuộc gai mà Kim Thị Thị chọn.
Tiêu Đông Quyền cau mày hỏi: “Hai món ăn này là ai gọi?”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Thịt bò kia đỏ tươi, tươi đến mức còn thấm tơ máu, phía trên là một quả trứng sống. Bạch tuộc gai càng tươi hơn, trên thân có lớp sương mù lượn lờ, xúc tu của bạch tuộc sống còn chậm rãi nhúc nhích.
Tiêu Dực cũng không ngờ khẩu vị Kim Thị Thị nặng như vậy, thành thật đáp: “Là Thị Thị chọn.”
Kim Thị Thị tươi cười nói, “Cháu chọn cho anh Tiêu Dực.”
Cái đầu nhỏ bé của cô kề sát vào bên tai Tiêu Dực, nhỏ giọng nói: “Khi còn bé anh rất thích những món ăn sống này đúng không? Em nhớ những gì người bạn nhỏ của em đã nói trước đây.”
Nội tâm Tiêu Dực sôi sùng sục. Chờ ngày nào đó anh ta tìm được Tiêu Tiêu thật kia, nhất định phải nhìn xem đó là thần thánh phương nào.
Mẹ nó không phải là dã nhân đấy chứ?
Chơi với rắn và thằn lằn còn ăn bạch tuộc sống!
Kim Thị Thị gắp một cái xúc tu bạch tuộc còn nhúc nhích vô cùng linh hoạt, chấm một chút nước tương cùng mù tạt đưa cho Tiêu Dực, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn anh ta.
Tiêu Dực: “…”
Anh ta thật sự không thể ăn được.
Kỳ vọng trong mắt Kim Thị Thị chậm rãi biến thành mất mát cùng khổ sở, giọng nói của cô cũng yếu đi, “Anh Tiêu Dực, anh không thích sao? Chẳng lẽ anh… Không phải là người bạn nhỏ đó của em?”
“Thích thích! Cả hai đều thích, anh không biết bắt đầu ăn từ đâu.” Tiêu Dực kéo khóe môi, gắp xúc tu bạch tuộc lên, không chút suy nghĩ mà trực tiếp nuốt vào.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
“Ngon không?” Kim Thị Thị yên tâm cười rộ lên, lại gắp liên tiếp mấy miếng thịt bò trộn cho anh ta.
Trên mặt Tiêu Dực mỉm cười, nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong dạ dày rồi nuốt xuống.
Kim Thị Thị gắp liên tục hơn phân nửa đĩa thịt bò trộn và xúc tu bạch tuộc cho Tiêu Dực, còn vô cùng săn sóc hỏi: “Anh Tiêu Dực, có phải anh không đủ ăn không? Vừa rồi trong thực đơn còn nhìn thấy cá trích vàng sống, cá trích bùn tươi sống và nấm cẩm tú cầu trộn sống, em bảo nhân viên phục vụ lấy thử cho anh một phần được không?”
Cô vừa dứt lời, mọi người chỉ thấy đại thiếu gia Tiêu gia luôn lịch sự ổn trọng che miệng, sắc mặt trắng bệch chạy về phía phòng vệ sinh.