Editor: Mây.Beta: Jen.Căn hộ của Kim Thục Đường rất gần Học viện Thời trang New York mà cô sắp theo học.
Ronnie thuần thục đỗ xe, dẫn Kim Thục Đường đi vào trong chung cư.
Kim Thục Đường kỳ quái: “Anh cũng sống ở gần đây sao? Có vẻ như rất quen thuộc với bên này?”
Ronnie cười rộ lên, “Đương nhiên, chúng ta ở cùng một tòa nhà mà.”
Kim Thục Đường hơi kinh ngạc, còn lông mày của Tiêu Bắc Diên thì sắp dính lại với nhau.
Ronnie nói với Kim Thục Đường về duyên gặp gỡ của bọn họ: “Em biết không, bạn tôi vốn đã giới thiệu cho Kim Thị Thị một cô gái khác làm đầu bếp cho em, nhưng cô gái kia ở khá xa, cho nên tôi đã thắng!”
Anh ta nói, còn nhìn Kim Thục Đường nháy mắt mấy cái, “Chúng ta có phải rất có duyên hay không?”
Tiêu Bắc Duyên lạnh lùng nói: “Người nước ngoài các anh cũng nói chuyện duyên phận sao?”
Ronnie nghiêm túc nói: “Tôi không phải là người nước ngoài, bố tôi là người Trung Quốc, ít nhất tôi cũng là một nửa con cháu Viêm Hoàng (*).”
(*) Cứ sinh ra trên đất Trung Hoa, bất kể là người tộc nào cũng đều thuộc dân tộc Trung Hoa còn được gọi là “炎黄子孙” (con cháu Viêm Hoàng). Cách gọi này chính là sự kết hợp giữa tên hai vị tổ tiên Viêm Đế và Hoàng Đế của Trung Quốc ghép lại mà có.“Con cháu Viêm Hoàng?” Tiêu Bắc Duyên: “Anh có được Viêm Hoàng đồng ý không?”
Ronnie không quá hiểu, khuôn mặt đẹp trai nhăn lại nhìn về phía Kim Thục Đường.
Kim Thục Đường mím môi cười, “Anh ấy khen gen của anh ưu tú đấy!”
Ronnie liếc mắt nhìn Tiêu Bắc Duyên, vô cùng hoài nghi bĩu môi. Người này từ lúc vừa mới gặp mặt đã có địch ý với anh ta, loại địch ý không có nguyên nhân này anh ta đã gặp qua, bình thường đều các cô gái đều rất có cảm tình với anh ta, mà khi bạn trai đối phương ghen tuông cũng sẽ như vậy.
Thế nhưng lúc trước Kim Thị Thị từng giới thiệu tình trạng hiện tại của Kim Thục Đường là độc thân, hơn nữa cũng không nhắc tới sẽ có một người đàn ông trung niên đi cùng.
Ronnie xếp Tiêu Bắc Duyên vào cụm “ông chú trung niên có một chút nhan sắc nhưng không thể nhìn thấy được những soái ca trẻ tuổi”. Sự thù địch này được phân loại là “một cuộc đối đầu gay gắt giữa những giống đực”.
Tiêu Bắc Duyên chuyển hành lý của Kim Thục Đường vào căn hộ, Ronnie vỗ vỗ nói: “Thục Đường, chờ tôi một chút, tôi lập tức trở về.” Nói xong anh ta bước nhanh ra khỏi căn hộ.
Chưa đến mười phút, Ronnie nhấn chuông cửa, trong lòng anh ta ôm cá, tôm, thịt cùng mấy loại rau xanh màu sắc rất tươi, trên cánh tay còn treo một cái túi trong suốt, liếc mắt nhìn qua bên trong là chai lọ đựng gia vị.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Ronnie nâng mặt cười thân mật nói: “Bữa ăn trên máy bay có khó ăn không? Bay lâu như vậy chắc chắn là đói rồi phải không? Em thu dọn hành lý trước đi, tôi sẽ nấu bữa tối xong ngay.”
Trên máy bay Kim Thục Đường không ăn được nhiều, lúc này quả thật rất đói. Cô ấy hơi ngượng ngùng nói: “Vậy thì làm phiền anh, tôi chờ món ngon từ anh.”
Ronnie vô cùng vui vẻ đồng ý, tay chân lưu loát đi vào phòng bếp, đi được nửa đường thì thấy Tiêu Bắc Duyên nói: “Chú ơi, chú cũng ở lại ăn cơm à?”
Tiêu Bắc Duyên dựa vào tường. Nhíu mày với anh ta.
Ronnie nhún vai: “Xin lỗi nha, nguyên liệu nấu ăn không đủ ba phần, hơn nữa Kim Thị Thị chỉ trả tiền cho một người.”
Tiêu Bắc Duyên lạnh lùng nói: “Tôi không ăn.”
Cũng không phải là anh ta muốn ở lại ăn cơm, chỉ có chút lo lắng Kim Thục Đường ở một mình cùng một người đàn ông xa lạ. Tiêu Bắc Duyên định đợi lát nữa tự mình tiễn tên Ronnie dính người này đi.
Kim Thục Đường buộc tóc lại, nói với Tiêu Bắc Duyên: “Anh Bắc Duyên, ăn cùng nhau một chút đi, em không đói lắm, chúng ta chia nhau ăn chắc là đủ rồi.”
Tiêu Bắc Duyên nhìn về phía cô sắc mặt nhu hòa hơn rất nhiều, anh nhẹ giọng nói: “Hai người ăn đi, tôi không đói.” Anh chỉ vào ghế sofa và nói, “Tôi ngồi đây đợi, anh ta ăn xong chúng tôi cùng nhau đi.”
Dứt lời Tiêu Bắc Duyên đi thẳng về phía sô pha, lấy điện thoại di động ra tùy ý xem gì đó.
Kim Thục Đường không chống lại được anh, đành phải từ bỏ.
Tay nghề của Ronnie quả thật rất tuyệt vời. Anh ta làm bốn mặn một canh, tuy rằng mỗi phần cũng không nhiều, nhưng mỗi một món đều rất tinh xảo, hương vị thơm ngon. Đặc biệt chính là động tác của anh ta rất nhanh, mới hơn nửa tiếng đã dọn thức ăn lên bàn.
Căn hộ vốn trống rỗng lập tức tràn ngập mùi hương nồng đậm, Tiêu Bắc Duyên ngồi trên sô pha nhìn phòng khách một cái, cầm lấy nước lọc yên lặng uống một ngụm.
Kim Thục Đường nhớ đến Tiêu Bắc Duyên, chưa ăn mấy miếng liền buông bát đũa xuống. Ronnie không bao giờ lãng phí đồ ăn nên luôn ăn hết sạch sẽ.
Tiêu Bắc Duyên cầm balo của mình rồi hỏi Ronnie: “Ăn no rồi, có thể đi được chưa?”
“Đương nhiên.” Ronnie lễ phép nói lời tạm biệt với Kim Thục Đường, xách túi đựng gia vị của anh ta ra cửa. Trước khi ra khỏi cửa, Tiêu Bắc Duyên dặn dò Kim Thục Đường: “Chú ý an toàn, có việc nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Kim Thục Đường có chút lo lắng, “Anh Bắc Duyên, anh ở chỗ nào?”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiếu Bắc Duyên cười cười, “Tôi ở gần đây, em không cần lo lắng cho tôi.” Anh ta liếc nhìn Ronnie ở cửa và nói, “Đừng để người lạ vào nhà một cách dễ dàng.”
Kim Thục Đường gật đầu.
“Đi thôi.” Tiêu Bắc Duyên liếc mắt nhìn điện thoại di động của mình, chụp lại công thức nấu ăn vừa rồi, xách balo ra khỏi căn hộ.
**
Dung Thành, thư viện Đại học Ngoại ngữ, Kim Thị Thị đang viết luận văn, điện thoại di động ù ù một chút, là một số điện thoại xa lạ gửi tới tin nhắn: Thị Thị, tôi là Tiêu Dực, gần đây có bận rộn gì không? Nếu rảnh thì ra ngoài ngồi xuống nói chuyện đi?
Kim Thị Thị cảm thấy kỳ lạ mà liếc nhìn điện thoại di động, trả lời anh ta: Xin chào giám đốc Tiêu, gần đây tôi đang viết luận án tốt nghiệp ở trường. Chờ có thời gian tôi và A Cận cùng đến gặp anh.
Hơn mười phút sau, Tiêu Dực không trả lời cô nữa.
Kim Thị Thị ném điện thoại vào túi xách.
“Kim Thị Thị? Thật trùng hợp.” Một giọng nam vang lên trên đỉnh đầu cô, Kim Thị Thị ngẩng đầu lên, thấy Văn Mục ôm một chồng sách vô cùng kinh ngạc nhìn cô.
Kim Thị Thị gật đầu với anh ta.
Văn Mục ngồi bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào, chuyến đi tốt nghiệp lần trước tôi nói với cậu, có hứng thú không?”
Kim Thị Thị lịch sự nói: “Thật ra, tôi đã không nghiên cứu nhiều lắm, gần đây đã có quá nhiều chuyện, luận án của tôi còn chưa viết xong.”
Văn Mục cười rộ lên, đẹp trai như ánh mặt trời, “Có cần cái gì thì cứ việc hỏi tôi, tôi có thể giúp thì chắc chắn sẽ đưa một tay.”
Kim Thị Thị gật đầu, “Cảm ơn.”
Văn Mục lại nói: “Đúng rồi, lần trước chuyện Tiêu thị tham gia hội chợ tuyển dụng tôi có nghe nói, sớm biết cô có thân phận này thì tôi cứ dứt khoát ôm đùi là được rồi, còn cố gắng cái gì chứ!”
Kim Thị Thị biết anh ta đang nói đùa, liền khách sáo nở nụ cười, “Quá khoa trương rồi, nhà tôi và Tiêu thị chỉ là… Quan hệ đối tác.”
Đính hôn cũng coi như là hợp tác đi, cô nghĩ.
Văn Mục bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: “Vậy chắc là cậu đã tham gia rất nhiều tiệc rượu đúng không?”
Kim Thị Thị thành thật “Ừ” một tiếng.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Văn Mục: “Vậy buổi tiệc từ thiện cũng đã tham dự?”
Kim Thị Thị: “Đúng vậy.”
Văn Mục cười rộ lên, “Thật tốt quá, gần đây trường chúng ta và mấy trường đại học dự định kết hợp tổ chức một buổi đấu giá từ thiện, cậu đã tham dự nhiều rồi, có thể góp ý kiến giúp tôi được không?”
Kim Thị Thị do dự hỏi: “Kế hoạch của các cậu có quy mô lớn không? Ngân sách là bao nhiêu, chủ yếu nhắm vào nhóm người nào, tất cả đều phải được xem xét cụ thể. Tôi có thể giúp tìm một số tài liệu tương tự để gửi cho cậu, cậu có thể tham khảo.”
Văn Mục cảm ơn, “Được rồi, vậy tôi trở về sửa sang lại một chút, làm phiền cậu rồi.”
Thấy sắp đến giờ cơm chiều, Văn Mục đề nghị: “Tôi mời cậu ăn cơm đi, xem như là cảm ơn cậu đã giúp đỡ trước.”
Kim Thị Thị nhìn đồng hồ, bình thường lúc này chắc là Tiêu Cận sắp đến đón cô rồi. Cô cười từ chối, “Không cần, tôi chuẩn bị về nhà rồi.”
Văn Mục có chút tiếc nuối nói: “Vậy… Chúng ta cùng nhau đi xuống đi, tôi còn một vài vấn đề về đấu giá muốn tham khảo ý kiến một chút.”
“Được rồi.” Kim Thị Thị thu dọn sách, cùng Văn Mục đi đến cổng trường.
Hôm nay Tiêu Cận đến sớm, muốn cho Kim Thị Thị một bất ngờ, anh bảo An Trình đỗ xe ngoài cổng trường, anh tự mình dọc theo con đường chính đi về phía thư viện đón cô.
Trước cổng trường có rất nhiều sinh viên ra vào, phía trước Tiêu Cận là mấy nữ sinh vừa đi vừa nói đùa.
Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa hỏi: “Các cậu còn nhớ đàn chị Nhạc Lam kia không?”
Một cô gái cao lớn khác nói, “Đó có phải là hoa khôi trường không? Có phải là người bắt chúng ta phải nhường chỗ trong cuộc thi biện luận lần trước không?”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa gật đầu: “Đúng vậy, chính là cô ta. Bình thường không phải là vô cùng kiêu ngạo sao, tớ nghe nói mấy ngày trước cô ta ở nhà ăn chào hỏi với một đàn chị xinh đẹp, đàn chị xinh đẹp kia căn bản không biết cô ta. Lúc đó xung quanh rất nhiều người, tất cả mọi người đều cười nhạo sau lưng cô ta.”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Cô gái bên cạnh nói, “Tớ biết chuyện đó! Tập đoàn Tiêu thị đến trường chúng ta mở hội chợ việc làm, nghe nói học tỷ xinh đẹp kia là cổ đông của Tiêu thị, Nhạc Lam muốn tạo quan hệ với người ta, kết quả vô tình bị đánh vào mặt. Lại nói, nhan sắc của đàn chị xinh đẹp kia thật sự bỏ xa Nhạc Lam mấy trăm con phố, cũng không biết danh tiếng hoa khôi của cô ta là từ đâu mà có được?”
Tiêu Cận đút hai tay vào trong túi, chậm rãi đi theo phía sau mấy người đó. Khi nghe được đàn chị xinh đẹp trong miệng các cô ấy, khóe môi bất giác nhếch lên.
Nữ sinh tóc đuôi ngựa hừ một tiếng nói: “Tự phong rồi! Tớ nghĩ rằng người đàn chị xinh đẹp đó mới thật sự là hoa khôi trường. Nghe nói là thiên kim của nhà hào môn nào đó, bạch phú mỹ chân chính đó!” Có nữ sinh cười hì hì nói: “Các cậu biết không, mấy ngày trước tớ thấy đàn anh Văn Mục tìm đàn chị xinh đẹp nói chuyện phiếm. Ôi, ôi! Đó quả thực chính là trai tài gái sắc, hy vọng bọn họ có thể phát triển ra cái gì đó, thật muốn tác hợp hai người bọn họ.”
Mấy nữ sinh cười đẩy cô ấy, “Đúng là đủ rồi, đội sản xuất bừa cũng không bận rộn như cậu!”
Tiêu Cận hơi híp mắt.
Đàn anh Văn Mục?
Cách đó không xa, bên cạnh Kim Thị Thị có một nam sinh nhã nhặn đẹp trai, hai người vừa đi vừa nói cái gì đó, nam sinh nghiêng người về phía Kim Thị Thị, trong mắt là ánh sáng không giấu được.
Tiêu Cận liếc mắt một cái đã nhận ra nam sinh này, chính là người lần trước nói chuyện với Kim Thị Thị trước tòa nhà giảng dạy.
Hai người tạm biệt ở ngã ba đường, Kim Thị Thị ôm sách dọc theo đường chính đi ra ngoài trường học, nam sinh kia yên lặng đứng ở ngã ba nhìn cô cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của cô nữa.
Bỗng nhiên Kim Thị Thị nhìn thấy Tiêu Cận trong đám người, ánh mắt cô trong nháy mắt sáng lên, bước nhanh về phía anh, “Ồ, sao hôm nay anh lại đến sớm như vậy? Anh mà nói với em là em sẽ ra ngoài sớm hơn!”
Tiêu Cận không nói lời nào, cúi đầu đi về phía trước.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Kim Thị Thị đuổi theo hỏi: “Anh bị sao vậy, sao anh không nói lời nào?”
Tiêu Cận mím môi dưới, nhẹ giọng nói: “Dạ dày của anh không thoải mái lắm.”
Kim Thị Thị sợ hãi, vội vàng giữ anh lại hỏi: “Có đau không? Anh có ăn cái gì bậy bạ không? Anh có muốn đến bệnh viện không?”
Ánh mắt Tiêu Cận dừng trên mặt cô, thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng và thân thiết của cô, tâm tình uất ức thoáng nhẹ nhàng hơn, anh lắc đầu nói: “Cũng may, cả ngày không ăn cơm, hơi mệt chút thôi.”
Anh nói, rồi đưa tay ra cho cô.
Kim Thị Thị lập tức nắm lấy tay anh, một tay nâng cánh tay anh.
Tiêu Cận nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười cực kỳ thỏa mãn.