Drama Nhà Giàu

Chương 36




Editor: Mây.

Beta: Jen.

Việc du học của Kim Thục Đường đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, đặt vé máy bay xong liền hai ngày sau bay đến New York.

Lúc Kim Thị Thị nhận được điện thoại của cô ấy đã vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới cô nhỏ lại đi nhanh như vậy. Cô mang dép đi lang thang xung quanh nhà, giống như một con ruồi nhỏ không đầu.

Tiêu Cận đang đọc tin tức tài chính trên sofa bị cô lắc qua lắc lại đến choáng váng, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến ngồi xuống bên cạnh mình.

“Em đã đi cả đêm rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Anh hỏi.

Mông Kim Thị Thị giống như có lắp lò xo, nhảy dựng lên, “Không được không được, em ngồi thì sẽ không thể suy nghĩ ra cách gì được!”

Tiêu Cận: “……”

Em lại suy nghĩ cái gì vậy??

Tiêu Cận: “Em có tin anh lại hôn em lần nữa không?”

Kim Thị Thị: “!!!!!”

Đồ lưu manh!

Cô lén lút liếc anh một cái, thấy anh cũng không giống như đang nói đùa, vì thế ngoan ngoãn ngồi xuống. Cô nắm lấy tóc, thì thầm: “Cô nhỏ sẽ ra nước ngoài vào ngày mốt, em không nghĩ ra bất kỳ món quà gì để cho cô.”

Tiêu Cận có hơi bất ngờ, “Đi nhanh như vậy?”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---

“Chuyến bay đến New York  lúc 2 giờ chiều ngày mốt,” Kim Thị Thị gật đầu rồi nói: “Tặng cái gì mới được? Anh nói xem người ra nước ngoài thì cần những gì?”

Tiêu Cận suy nghĩ nói: “Đơn giản là ăn, mặc, ở, đi lại, em nghĩ theo hướng này thì chắc là có thể.”

Mắt Kim Thị Thị sáng rực lên, cô nghiêm túc suy nghĩ.

Quần áo, không. Cô nhỏ làm về quần áo, thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu quần áo.

Chỗ ở và đi lại cũng không cần thiết. Cô nhỏ có một căn nhà và một chiếc xe hơi đứng tên mình ở New York.

Vậy thì còn lại ăn……

Ở nước ngoài chắc chắn sẽ nhớ món ăn quê hương, nhớ hương vị của quê hương!

Kim Thị Thị suy nghĩ trái phải, cuối cùng cũng chọn được quà tặng cho cô nhỏ.

Hai ngày sau, Tiêu Cận và Kim Thị Thị ra sân bay tiễn Kim Thục Đường, đi cùng còn có Kim Tư Thần và Kim Trọng Hiền.

Kể từ lần cuối cùng Tiêu Cận “thăm hỏi” bố mẹ Kim gia, thái độ của Kim Trọng Hiền đối với Kim Thị Thị đã thay đổi rõ rệt. Ông chào hỏi với Tiêu Cận, thân thiết hỏi Kim Thị Thị: “Thị Thị, bị dị ứng lông mèo đã đỡ hơn chưa? Con có đến bệnh viện không?”

Kim Thị Thị lúng túng liếc mắt nhìn ông.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---

Kim Tư Thần ở một bên vội vàng tiếp lời: “Chú à, mỗi lần Thị Thị bị dị ứng đều sau hai tiếng đồng hồ là sẽ ổn. Trước đây đã đến bệnh viện, không có thuốc đặc hiệu.”

Kim Trọng Hiền sờ sống mũi, gượng cười hai tiếng.

Kim Thục Đường làm xong việc ký gửi, mấy người cùng nhau đi đến cửa an ninh.

Kim Trọng Hiền không cam lòng lại hỏi: “Thị Thị, gần đây học tập thế nào?” Nếu có bất kỳ khó khăn gì, hãy nhớ nói với trong nhà. Con không cần phải có áp lực, bố mẹ không yêu cầu thành tích của con phải thật tốt, bố mẹ chỉ cần vượt qua được là đủ, tất cả mọi thứ thì sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”

Khóe môi Kim Thị Thị giật giật, “Yên tâm đi bố, thành tích của con vẫn nằm trong top 10 của lớp.”

Mắt Kim Trọng Hiền hơi trừng lớn, ông sửng sốt rồi lập tức cười rộ lên, “Rất tốt rất tốt, không hổ là con cháu của Kim gia chúng ta.”

Kim Tư Thần và Kim Thục Đường liếc nhau, nhịn xuống sự kích động muốn cười thành tiếng. Tiêu Cận ở một bên từ đầu đến cuối, không nói câu gì.

Cảnh tượng quá xấu hổ, Kim Trọng Hiền vỗ bả vai Kim Thục Đường nói: “Thục Đường à, đến New York thì phải chăm sóc bản thân thật tốt, có thời gian nhớ liên lạc với gia đình.” Ông nhìn mấy người xung quanh rồi nói: “Công ty còn có một cuộc họp quan trọng, anh phải trở về trước, mấy người trẻ tuổi cứ nói chuyện thêm một chút nữa đi.”

Kim Thục Đường gật đầu, “Yên tâm đi anh hai, anh đã chăm sóc ba rất vất vả rồi.”

Kim Trọng Hiền nhẹ nhàng ôm cô ấy, xoay người rời khỏi sân bay.

Kim Tư Thần bất đắc dĩ lắc đầu, “Chú Hai hôm nay làm sao vậy, thật kỳ quái.”

Kim Thục Đường nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Cận, không nói gì. Kim Tư Thần theo tầm mắt của cô ấy nhìn qua, bỗng nhiên hiểu được cái gì đó.

Anh ấy nhẹ giọng cười rộ lên, rất tốt, Thị Thị rốt cuộc cũng có người che chở rồi.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---

Kim Tư Thần lấy ra một cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo đưa cho Kim Thục Đường, “Cô nhỏ, đây là quà cháu chuẩn bị cho cô, cô đến New York rồi hãy mở ra nha!”

Kim Thục Đường nghiêng đầu, mỉm cười, “Oa, thần bí như vậy à!”

Kim Tư Thần ngượng ngùng nhún vai.

Kim Thị Thị bước đến, “Cô nhỏ, cháu cũng có quà muốn tặng cho cô đó.” Cô nhìn quà của Kim Tư Thần rồi nói: “Món quà của cháu chắc chắn tốt hơn anh trai, chờ đến khi New York rồi cô sẽ biết!”

Hai anh em cộng lại gần năm mươi tuổi, tặng một món quà thôi mà còn thần thần bí bí. Kim Thục Đường bị hai người chọc cười, cô ấy nhìn về phía Tiêu Cận hỏi: “Tiêu tổng biết Thị Thị tặng cái gì không? Tôi muốn chuẩn bị tâm lý một chút.”

Tiêu Cận thu hồi ánh mắt đang nhìn cửa chính, cười nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết.”

Hôm đó bỗng nhiên Kim Thị Thị nhanh như chớp chạy về phòng ngủ. Anh còn chưa kịp hỏi cô muốn tặng quà gì.

Kim Thục Đường theo tầm mắt Tiêu Cận lúc nãy rồi nhìn thoáng qua cửa chính, tò mò hỏi: “Tiêu tổng đang chờ người nào sao?”

Tiêu Cận khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Không có ai.”

Ánh mắt Kim Thục Đường nhìn về phía cửa chính, qua một lúc lâu cô ấy khẽ cười, chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Loa thông báo hành khách chuẩn bị lên máy bay, Kim Thục Đường ôm Kim Thị Thị, cười nói lời tạm biệt với mọi người.

Bỗng nhiên cách đó không xa có người gọi cô ấy lại. Kim Thục Đường quay đầu, chỉ thấy Tiêu Bắc Duyên mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, một chiếc quần jean màu xanh đậm, vai phải đeo một cái túi, đang thở hồng hộc chạy về phía này.

Kim Thị Thị và Kim Tư Thần cũng sửng sốt, chỉ có bộ dạng của Tiêu Cận giống như là thở phào nhẹ nhõm.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---

Ngoại hình của Tiêu Bắc Duyên vô cùng nổi bật, vai rộng chân dài, chỉ cần ăn mặc một chút sẽ rất bắt mắt. Mọi người ở sân bay đều đồng loạt hướng mắt về anh.

Tiêu Bắc Duyên giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của người khác, anh ta cười nói: “Người làm thủ tục gửi hàng quá nhiều, bị trễ một chút.” Anh ta liếc mắt nhìn Kim Thục Đường hỏi: “Nhanh lên máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, đi thôi!” Anh ta vừa nói vừa đi theo vào bên trong cửa kiểm tra an ninh.

Kim Thục Đường trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta, nhất thời không hiểu rõ anh ta muốn làm cái gì. Kim Thị Thị và Kim Tư Thần cũng là vẻ mặt khó hiểu. Ngay cả Tiêu Cận cũng nghi hoặc nhíu mày.

Chú Tư……  Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tiêu Bắc Duyên cười giải thích: “Phim tài liệu của tôi đã được quay xong, gần đây không có cảm hứng, muốn đi ra ngoài du lịch.” Anh ta nhướng mày với Kim Thục Đường, “Cùng nhau à?”

Kim Thục Đường: “……”

Cứ như vậy, Tiêu Bắc Duyên vô cùng thoải mái nhìn ba người Kim Thị Thị phất tay, cùng Kim Thục Đường đi vào cửa an ninh.

Lên máy bay, chỗ ngồi của hai người cách nhau rất xa, mãi đến hai mươi mấy tiếng sau khi máy bay hạ cánh xuống New York, mới được gặp lại nhau.

Kim Thục Đường suy nghĩ cả một đường, thẳng thắn nói chuyện với Tiêu Bắc Duyên: “Anh Bắc Duyên, em ra ngoài du học, chúng ta đều có cuộc sống riêng, thật ra anh không cần phải đi theo em như vậy. Em không hiểu chính xác là anh đang làm cái gì.”

Tiêu Bắc Duyên liếm môi, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Ngoại trừ quay phim tài liệu, cả đời này hình như phần lớn thời gian tôi đều lăn lộn, tôi từ bỏ công việc lương cao, tự biến mình thành một nghệ sĩ nghèo. Tôi đã làm cho mối quan hệ của tôi với gia đình xấu như thể là cách để tôi có thể làm giảm bớt một số tội lỗi của mình.” Ánh mắt anh ta sáng quắc nhìn về phía Kim Thục Đường nói: “Nhưng bây giờ tôi lại có chút không muốn lăn lộn nữa. Tôi muốn cố gắng bắt lấy những gì tôi muốn, tôi muốn đi theo con đường mà Tiêu Bắc Duyên nên đi.”

Kim Thục Đường dường như cái hiểu cái không hiểu mà nhìn anh ta. Vẻ mặt của anh ta quá chăm chú, cô ấy chưa từng thấy một Tiêu Bắc Duyên như vậy.

Tiêu Bắc Duyên khẽ cười, lại nói: “Em yên tâm đi Thục Đường, tôi sẽ không quấy rầy việc học tập và sinh hoạt của em. Nếu em không muốn, hãy coi tôi là một người xa lạ là được.”

Kim Thục Đường mím môi, đáy lòng mềm mại có chút chua xót.

Cô mang theo ba vali lớn, Tiêu Bắc Duyên chủ động giúp cô ấy nhận lấy.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---

Cửa ra có không ít người, một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò giơ một tấm biển viết tên “Kim Thục Đường” nhìn xung quanh. Sau khi nhìn thấy Kim Thục Đường thì nhiệt tình vẫy tay với cô: “Đây, là ở nơi này!”

Kim Thục Đường khó hiểu nhìn về phía anh ta, Tiêu Bắc Duyên cũng híp mắt nhìn theo.

Người đàn ông trẻ đi đến và nói bằng tiếng Trung có phần sứt sẹo: “Xin chào, tôi là Ronnie, tôi là đầu bếp Trung Quốc mà Kim Thị Thị tìm cho cô. Để thể hiện sự thân thiện, tôi đặc biệt đến đón.”

Kim Thục Đường: “???”

Tiêu Bắc Duyên: “???”

Ronnie có gương mặt châu Á, mắt một mí nhỏ dài, khuôn mặt gầy gò, làn da trắng nõn, có nét giống nam chính trong các bộ phim Hàn.

Anh ta giới thiệu bản thân với Kim Thục Đường: “Bố tôi là người Trung Quốc, mẹ tôi là người Hàn Quốc, tôi lớn lên ở New York, hiện đang học tại Học viện Thời trang New York. Vài ngày trước, Kim Thị Thị đã liên lạc với tôi thông qua một người bạn, hy vọng tôi có thể là đầu bếp riêng của cô.” Anh ta mỉm cười tràn ngập hương vị của ánh nắng mặt trời, “Tôi và bố tôi đã học được rất nhiều món ăn Trung Quốc, tài nghệ nấu ăn của tôi rất tốt, tôi tin rằng cô sẽ thích nó.”

Tiêu Bắc Duyên cắn môi, ánh mắt tràn đầy sự đề phòng nhìn Ronnie.

Kim Thục Đường nhìn Tiêu Bắc Duyên, lại ngượng ngùng gãi tóc, nói với Ronnie: “Cái kia… Xin lỗi, tôi chưa cần đầu bếp vào lúc này.”

Ronnie khẽ nhíu mày, “Vậy làm sao có thể?! Đây là món quà của Kim Thị Thị, cô ấy đã trả tiền cho tôi để làm việc trong một năm.”

Kim Thục Đường: “……”

Xem ra Tiêu tiểu phu nhân là thật sự rất có tiền!- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---

Cô ấy liếc mắt nhìn quanh người Tiêu Bắc Duyên đang tản ra khí thế lạnh như băng, hỏi: “Anh Bắc Duyên, kế tiếp anh định đi đâu?”

Ánh mắt Tiêu Bắc Duyên nhìn lướt qua gương mặt trẻ tuổi đẹp trai của Ronnie, sâu kín nói: “Xa nhà quá lâu, tôi cũng có hơi nhớ hương vị quê hương rồi.”

Kim Thục Đường: “…………”

Ra khỏi sân bay, Ronnie lái xe đến, Kim Thục Đường ngồi ở ghế phụ chỉ đường cho anh ta, ba người định đến căn hộ của Kim Thục Đường trước.

Tiêu Bắc Duyên một mình ngồi ở ghế sau, nhìn vẻ mặt tươi cười của Ronnie thỉnh thoảng hướng về phía Kim Thục Đường.

Anh ta thay sim điện thoại di động, trước tiên liên lạc với Tiêu Cận.

Tiêu Bắc Duyên: Vị hôn thê của cháu tặng cho Thục Đường món quà kiểu gì vậy!

Tiêu Bắc Duyên: Cô ấy thế mà đã gửi một đầu bếp!!

Tiêu Bắc Duyên: Nam!!!

Tiêu Bắc Duyên: Nếu không thiếu tiền, mua một trái đất khác để chơi đi có được không???

Tiêu Cận đang ngồi trong xe đến trường Đại học Ngoại ngữ đón Kim Thị Thị về nhà. Anh nhìn thấy tin nhắn đầu tiên liền sửng sốt trong chớp mắt, rồi lập tức cười thành tiếng.

An Trình nghe thấy tiếng cười nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, chưa từng thấy Tiêu tổng cười đến mức như vậy… Hả hê khi thấy người gặp họa.

Ngón tay Tiêu Cận nhanh chóng lướt trên bàn phím điện thoại di động: Chú Tư, chú nói xem, trên thế giới sao lại có một cô gái thông minh lại đáng yêu như vậy?