Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 8: Đại Hoàng Tử




Chương 8: Đại Hoàng Tử

Khi trải qua trạng thái hoảng loạn, con người thường tập cho mình thói quen im lặng trước mọi biến cố sắp xảy ra . Nhưng sau đó họ nhận ra rằng, càng im lặng, nỗi sợ hãi dường như càng lớn hơn gấp bội, rồi như con thú ngoặm chặt lấy họ, nhấn chìm họ trong sự điên loạn của chính bản thân, không tài nào thoát ra được.

Hoàng Sĩ Linh đã cả một đêm chong đèn, lần đầu tiên, nàng phải lựa chọn. Chọn cảm xúc của con trai mình, hay chọn tiếp tục báo thù, nuôi mộng phục quốc? Nàng từng trầm mê vào con đường đầy gai nhọn ấy, đến khi ngộ ra thì đã quá muộn. Công chúa Hoàng triều thuần lương ngày nào đã bị móng vuốt của quỷ dữ đày đoạ, đến cả sơ tâm ban đầu cũng bị vấy bẩn. Suy cho cùng lòng người chính là thứ rác rưởi được nâng niu nhất trên thế gian này.

'Địa ngục vô môn, hữu khách tầm'

Địa ngục không có cửa nhưng nhiều người thích tìm đến. Những việc càng xấu xa, dơ bẩn càng khiến cho chúng hưng phấn mà xuống tay.

Sĩ Linh ngước mắt nhìn vầng trăng đang mờ dần trên ngọn tre cao v·út, không khỏi thở dài cảm thán một câu rồi bước ra khỏi đình viện. Hoàng cung Đông quốc nguy nga rộng lớn như thế vẫn tồn tại một nơi thật giản đơn, khiết mục. Sĩ Linh cất bước chậm rãi, thẫn thờ ngắm đoàn sương trắng như có như không cuốn lấy hòn đá chơ vơ giữa mặt hồ, tràn qua rừng trúc đang rì rào nói lời tạm biệt với ánh trăng yếu ớt trên cao. Bóng trăng chiếu xuống hồ nước hợp lại, toả ra, hợp lại, rồi tiếp tục toả ra; tựa như bóng người năm đó: kiều diễm, lung linh nhưng mờ ảo, vô định.

'Giá như nàng còn sống...'

Nàng khe khẽ nói. Nói với sự bất an của bản thân. Nói với trái tim của chính mình. Và cũng là nói với cố nhân đã không còn cùng nàng ngày đêm bầu bạn.

Nàng đã có quyết định của riêng mình.

---

Tuy Hoàng đế không thiết triều nhưng buổi chầu vẫn diễn ra như thường lệ, đây là thông báo mà triều đình gửi tới bá quan văn võ. Riêng tam thần y viện được truyền đến Tĩnh An cung trước giờ chầu.

''Hoàng Thừa đại nhân, ngài nói xem, bình thường ngài xem mạch cho Hoàng đế có hồi hộp như thế này hay không? Nhưng ta dám chắc không giống. Trước đây ngài đã biết đối diện ngài là Hoàng đế, còn hôm nay không biết chờ chúng ta là thứ gì?'

'Lục Đằng, vả c·hết cái miệng của nhà ngươi đi.' - Vũ Liêu nghe Lục Đằng nói xong toát mồ hôi hôt, nhanh nhẩu nhảy vào cắt ngang - 'Hoàng Thừa đại nhân, ngài biết hắn ăn nói không tốt, thỉnh bỏ qua cho.'

Hoàng Thừa nghe vậy mỉm cười nhìn hai vị phó y, lắc lắc đầu:



'Chúng ta cũng không phải quan tuyên ngôn, nơi này chỉ có các vị và ta, không cần kiêng nể. Lục phó y nói cũng trúng lòng ta, không biết rằng triều đình đang xảy ra chuyện gì?'

'Ngươi thấy chưa? Này Hoàng đại nhân, ngài cũng không hay gì sao.?'

'Không thấy' - Hoàng Thừa mở to mắt nhìn Lục Đằng, rồi lại quay sang hỏi Vũ Liêu - 'Vũ phó y, ngươi là con trưởng của Thừa tướng, lại quan hệ tốt với mấy viên quan trong triều, gần đây có nghe ngóng được gì không?'

Vũ Liêu nghe vậy cười khà khà, vỗ vai Hoàng Thừa:

'Ngài đúng là chỉ có thuốc và thuốc. Hôm trước sau khi đưa Hoàng đế vào lãnh cung, thầy pháp đó liền gọi phụ thân tới, hỏi rằng liệu còn có hoàng tử nào xấp xỉ tuổi Hoàng đế không, vì chiếu theo căn số, người này xuất hiện mới tạm thời áp đi được yêu khí của Hoàng đế. Phụ thân nghe tới đó kinh hoàng, nói rằng chỉ còn có một đại hoàng tử, mà hắn lại c·hết rồi.'

'Thế sau đó thầy pháp giải quyết như thế nào?'

'Thầy pháp sau đó liền dùng pháp lực định thần lại, nói rằng hắn chưa c·hết, vẫn đang lưu lạc ở dương gian. Phụ thân ta tất nhiên ngay lập tức huy động lực lượng đi tìm, còn treo thưởng vô cùng hậu hĩnh. Cuối cùng cũng tìm thấy đại hoàng tử gần cổng kinh thành.'

Xem ra Phù Vĩnh rất biết cách lợi dụng vai thầy pháp của mình - Hoàng Thừa nghĩ.

Bấy lâu nay chàng luôn thấy một Quân huynh thẳng thắn cương trực, một Quân huynh thù lòng tất báo, một Quân huynh kiêu ngạo nóng nảy, và bây giờ chàng lại được chứng kiến một Quân huynh biết lợi dụng tình hình rất tốt, dường như việc thừa nước đục thả câu này huynh ấy làm rất thành thục.

Đúng rồi. Nếu không như vậy thì lão Hoàng đế năm đó cũng không rơi xuống thảm thiết như thế. Thậm chí nếu ngày ấy Cảnh Thuỵ không phải người duy nhất bên cạnh Phù Vĩnh thì chắc mẩm người đổ máu tiếp theo sẽ là y - Đông Cảnh Thuỵ.

Nghĩ đến quá khứ của Phù Vĩnh, Hoàng Thừa bỗng thấy khó chịu trong lòng. Giá như chàng xuất hiện sớm hơn chút nữa, giá như duyên phận cho chàng được ở cạnh hắn vào những ngày ấy. Dù chàng không giúp gì được cho hắn, nhưng cũng sẽ không cảm thấy bứt rứt như thế này. Hoàng Thừa tự nhủ lòng phải dốc hết sức phò tá Phù Vĩnh, trả lại cho hắn những ngày tháng tốt nhất, đẹp nhất mà hắn chưa từng được trải qua.

Tới Tĩnh An cung, như bao lần trước, Hoàng Thừa quỳ ngay ngắn trước cửa, lần này có thêm hai phó y nữa, đợi lệnh truyền của người trong kia.



'Truyền lệnh, Hoàng tổng y, Lục phó y, Vũ phó y vào thỉnh an.'

Hoàng Thừa lẩm bẩm trong miệng, không biết mẫu thân chàng lại đang làm trò gì đây. Chuyện hoàng hậu bị á·m s·át và đại hoàng tử bị lăng trì mười năm trước cùng nhau sống dậy, e rằng không muốn kinh động đến chúng dân cũng như mấy lão già trong triều là không thể. Cộng thêm hiện giờ Hoàng đế đang bị giam lỏng trong lãnh cung, Đông quốc bề ngoài có vẻ yên ổn, nhưng thực tế lại như rắn mất đầu, Hoàng Thừa lo lắng thổ tặc và một số nước lân bang sẽ làm loạn. Như thế càng khiến cho con đường chàng và Phù Vĩnh cất công gây dựng khó đi hơn, thậm chí đổ sông đổ bể trong chốc lát.

Ba người cùng nhau tiến vào cung, đến tẩm điện của Hoàng đế. Hoàng Thừa đi trước, hai vị họ Lục và họ Vũ đi song song với nhau ở đằng sau. Vì là lần đầu tiên vào đây nên Lục Đằng vô cùng lo lắng, mắt cũng không dám nhìn thẳng, đôi lông mày liên tục nhíu chặt. Vũ Liêu lại đỡ hơn một chút, tuy hắn là người biết nhiều nhưng vẫn không khỏi tò mò mặt mũi của người trong tẩm điện ra sao, giữ thân phận gì.

Hôm nay trong tẩm điện dường như rất khác so với mọi khi. Căn phòng thuần một màu gỗ nâu, cách bài trí cũng đơn giản đi nhiều. Hương gỗ phảng phất lướt nhẹ qua cánh mũi, khiến thần kinh của ba người giãn ra không ít. Sau tẩm điện là một vườn trúc xanh mướt, không ngừng dao động theo cơn gió bước ngang qua. Rừng trúc ở hoàng cung được trồng ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc và thêm một vườn trúc nhỏ ở gần tẩm điện Hoàng đế. Hoàng đế sau cuộc loạn lạc mười năm trước vì muốn thanh tẩy không khí trong cung liền ra lệnh cho trồng mấy vườn trúc này, dù y vốn là người thích sự khoa trương, bóng bẩy.

'Tổng y viện Hoàng Thừa tới thỉnh an.'

Hoàng Thừa lên tiếng trước đánh vỡ sự yên tĩnh trong tẩm điện. Lục Đằng và Vũ Liêu thấy thế cũng vội vàng quỳ xuống

'Phó y viện Lục Đằng tới thỉnh an.'

'Phó y viện Vũ Liêu tới thỉnh an.'

'Đứng lên đi'

Giọng nói từ trên truyền xuống làm da đầu Hoàng Thừa tê rần. Đúng rồi, Vũ Liêu đã nói Thừa tướng đã tìm thấy đại hoàng tử rồi. Chàng ngơ ngác đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm Phù Vĩnh. Tuy chưa hết ngỡ ngàng nhưng trong lòng chàng vẫn có một tia mừng thầm. Vậy là mẫu thân chưa xuất hiện.

Vũ Phong đứng bên cạnh Phù Vĩnh, thấy cả ba ngớ người ra thì từ tốn giải thích

'Đây là đại Hoàng tử Đông Phù Vĩnh. Năm xưa cũng là bậc anh hùng hào kiệt, do có hiểu lầm nên bị bệ hạ ban tử, may mắn thoát thân. Nay bệ hạ thần trí bất định, lại bị những lời đàm tiếu không hay khiến quân thần trên dưới không phục. Vì lẽ đó nên ta đã cất công đi tìm điện hạ về để tiếp tục tham chính, cho đến khi bệ hạ có thể tiếp tục trở lại ngôi cửu đỉnh.'

Hai người họ Lục và họ Vũ nghe xong lập tức khom người

'Điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.'



'Bình thân' - Phù Vĩnh đứng cạnh Vũ Phong, mỉm cười - 'Nghe danh ba vị đại thần y của Đông quốc đã lâu, giờ đây mới có dịp yết kiến, quả nhiên danh bất hư truyền.'

'Điện hạ quá khen.'

Phù Vĩnh lại hướng Vũ Phong nói

'Hôm nay Vũ thừa tướng vất cả rồi. Bây giờ phiền ngài lên triều ổn định tình hình, chúng ta sẽ đi sau. Cho ta mượn Vũ công tử một chút.'

Khuôn mặt già nua của Vũ Phong nở nụ cười, xua tay nói không sao rồi rời đi.

Lúc này Phù Vĩnh mới nhìn Hoàng Thừa, trông chàng ta mặc quan phục cũng rất trưởng thành chính trực. Nhìn qua đến bảy tám phần là quan liêm, rất đáng tin cậy. Phù Vĩnh hài lòng rời mắt đi, cất tiếng nói

'Hôm nay ta mời các vị đến là muốn nhờ các vị xem qua thân thể ta. Vốn rằng ta ở nơi vắng vẻ nhất kinh thành, sợ d·ịch b·ệnh hoành hành ảnh hưởng đến cơ thể, sau lại q·uấy n·hiễu đến bá quan văn võ. Phiền các vị xem cho.'

Vũ Liêu đáp lại

'Chúng ta thường ngày chỉ trông coi việc sổ sách và việc bá tánh bên ngoài. Cho nên ta sẽ kiểm tra cho điện hạ một lượt, còn việc bốc thuốc phải nhờ Hoàng đại nhân rồi.'

'Không sao. Làm phiền rồi.'

'Mạch của điện hạ hơi yếu do lo lắng quá mức, còn lại các bộ phận khác đều rất hoàn hảo. Ta sẽ nói Hoàng đại nhân bốc cho ngài vài thang thuốc bổ, sức khoẻ sẽ nhanh chóng cải thiện thôi.'

'Sau đó ta có thể nhờ hai vị xem qua không? Ba người cùng thống nhất có lẽ sẽ tốt hơn.'

Vũ Liêu tuy có chút khó hiểu, chỉ là thuốc bổ thôi mà, nhưng vẫn rất dứt khoát gật đầu.

Phù Vĩnh thấy vậy hài lòng cười, hắn tất nhiên chưa thể quên Cảnh Thuỵ đang c·hết dần c·hết mòn trong lãnh cung kia là vì sao.