Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 7: Hoạ Người




Chương 7: Hoạ Người

'Phù Vĩnh điện hạ, xem chừng trời đã tối, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.'

'A? Được rồi, ta ra ngay đây.'

Phù Vĩnh uể oải bỏ bình rượu xuống, thắt vội vạt áo rồi bước ra ngoài. Tuy trời đã chập tối nhưng đường xá vẫn còn rất sầm uất. Đèn lồng treo hai bên đường đã được thắp lên, ấm áp chiếu ánh sáng xuống lề đường. Xem chừng mọi chuyện hết thảy đều tốt đẹp. Trước cổng, Hoàng Sĩ Linh đã ngồi trong xe ngựa, bên cạnh thêm một phu xe dắt con hắc mã đến, nhìn về phía Phù Vĩnh có ý đợi đã lâu rồi.

'Xin lỗi mọi người, vừa rồi ta có chút mệt mỏi. Con ngựa này của ta sao?'

'Thưa điện hạ, ngựa của người.'

Phù Vĩnh leo lên hắc mã, nhẽ vuốt đầu con ngựa, khẽ cười đáp:

'Xuất phát thôi.'

Vó ngựa lọc cọc đè xuống nền đá, âm thanh phát ra cực kì dễ nghe. Từ các quán ăn dọc đường mùi thơm nức mũi bay ra, tản vào trong không khí, khiến cho người chỉ uống rượu từ sáng tới giờ như Phù Vĩnh cảm thấy có chút sôi bụng. Hắn tự nhủ đến hoàng cung phải bắt Hoàng Thừa đãi một chầu mới được. Cứ như thế miên man suy nghĩ, hai người một xe một ngựa đã đến cổng hoàng cung từ lúc nào không hay.

'Quân huynh' – Hoàng Thừa thấy Phù Vĩnh xuống ngựa, phấn khích kêu lên một tiếng – 'Cuối cùng ta cũng đợi được huynh. Ha ha, huynh xem, ta nói được làm được nhé.'

Phù Vĩnh đơ ra nhìn Hoàng Thừa nói liên tục, tên này ở trong cung đến tự kỉ rồi sao, đã bao lâu không được giao tiếp rồi?

'Ta tin chắc ngươi sẽ làm được mà. Chuyến này đi nhanh như vậy, cũng là nhờ có Sĩ Linh công chúa giúp sức. Nàng làm việc thực hiệu quả nha, không hổ là mẫu thân Hoàng Thừa.'

Nghe đến Sĩ Linh, Hoàng Thừa mới chợt nhận ra người mẹ đang đứng đăm chiêu bên cạnh Phù Vĩnh, cười xoà thỉnh an:

'Nhi tử tham kiến mẫu thân. Thật sự vừa rồi ta không nhìn thấy người đứng ngay đây, người chắc chắn sẽ không để ý chứ?'

Hoàng Sĩ Linh thở dài đáp:

'Ta còn có thể làm gì ngươi nữa đây? Thôi mau vào đi, ta muốn đi nghỉ một chút, ngày hôm nay quá dài rồi.'

'Vậy mẫu thân đi thong thả, ta và Quân huynh còn bận chút chuyện nữa. Người nghỉ ngơi tốt, ăn uống đầy đủ nha. Ta có dặn nhà bếp làm vài món rồi đó, rất hợp khẩu vị với người.'

'Được rồi. Ta đi trước.'

Đợi Hoàng Sĩ Linh đi khuất, Hoàng Thừa vui vẻ quàng vai Phù Vĩnh, mắt lấp lánh:

'Lâu rồi huynh mới được về quê. Hay để ta dẫn huynh đi một vòng?'

'Còn chuyện của Cảnh Thụy?'



'Ây đừng nhắc đến hắn chứ, hôm nay gặp lại huynh ta rất vui. Chút nữa vừa đi ta sẽ kể cho huynh sau. Bây giờ ta cũng rất đói rồi, nhanh đi thôi Phù Vĩnh điện hạ.'

'Ngươi bao sao?'

'Huynh...' – Hoàng Thừa bất lực nhìn Phù Vĩnh – 'Được rồi, đều theo ý huynh, ta bao ta bao.'

Nói đoạn chàng bắt lấy tay hắn, kéo ra ngoài cửa cung, trên mặt rực rỡ nhưng lại rất đỗi dịu dàng, tựa như trăng tròn được tráng thêm một lớp ánh sáng bàng bạc. Phù Vĩnh yên lặng nhìn chàng, tâm tình phức tạp không nén nổi nỗi xúc động. Đã bao lâu rồi hắn mới được nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời của thiếu niên này đây?

'Ngươi đã làm gì với Cảnh Thụy vậy?' – Phù Vĩnh tò mò nhìn Hoàng Thừa

'Không phải ta đã cho người báo tin cho huynh rồi sao? Ây thôi bỏ đi, huynh nhớ ta từng nói sẽ thi Trạng nguyên chứ?'

'Cái này ta biết, ngươi đã đỗ Trạng nguyên trong y hội, sau đó được phong làm Tổng thái y viện đúng chứ?'

Hoàng Thừa cười cười nhìn Phù Vĩnh:

'Khả năng đọc hiểu của huynh còn tốt đó chứ. Đúng vậy, sau đó ta dùng quãng thời gian suốt nửa năm để nghiên cứu thân thể và bệnh tình Hoàng đế, cộng thêm luyện chế U Linh.'

Phù Vĩnh ngạc nhiên:

'Chỉ nửa năm?'

Người kia gật gật đầu đáp:

'Đúng, chỉ nửa năm. Nếu cho ta thêm thời gian, ta đã có thể lấy đi toàn bộ ý thức của tên tiểu Hoàng đế đó rồi. ' – Nói đoạn lấy ra mấy viên thuốc xanh – 'Đầu tiên ta cho y uống thuốc ức chế, cái này nói đi cũng phải nói lại. Tuy ta là yêu nhưng tu vi chưa cao, nếu không có thuốc này thì ta không thể thăm dò tiềm thức của y được.'

'Sau đó thì sao?'

'Sau đó? Thì hắn thực sự tin tưởng ta, có lẽ do mẫu thân ta tác động. Uống được 3 tháng thì ta ngừng thuốc. Hôm ngừng thuốc cũng chính là hôm y bị phế dưới tay ta. Khi tiềm thức y hoàn toàn bị ta nắm rõ, ta cho y uống dược U Linh này. Mấy vị dược này có tác dụng ngay, nhưng cũng không thể mang đến hiệu quả cao như hôm đó được. Sau khi kiểm tra lại một lần ta mới biết y thế mà có luyện đan, lại còn dùng đan để luyện rối nữa.'

'Vậy là mấy lời đồn đó là thật.'

Hoàng Thừa hừ một tiếng, nói tiếp:

'Đan y luyện không theo phương pháp nào cả. Có phần đan đi vào cơ thể là yêu đan, nhưng cũng có phần chẳng có tác dụng gì, không khác gì t·huốc p·hiện. Mấy con rối đó y thỉnh pháp sư từ Tây quốc về, moi tim trẻ em để luyện hoá rối, thành ra trong thành cứ nửa ngày một tháng lại có trẻ em m·ất t·ích là vậy. Ta dựa vào phần oán khí tích sẵn này, triệt để làm hắn điên loạn. Kết quả tuy dược U Linh chưa hoàn thành nhưng công dụng cũng được hơn tám phần. Thực chất chính y tự huỷ hoại bản thân y. Nếu không có ta, năm năm nữa y cũng không chịu được mà c·hết thôi.'

'Vậy còn những người bị nhiễm độc U Linh trong thành mấy ngày trước là sao?



'Ta thử thuốc ấy mà, không sao.'

'Ngươi...' – Phù Vĩnh nghe xong bất giác không biết nên nói gì.

Hoàng Thừa thấy vậy quay sang bắt lấy tay Phù Vĩnh, cười xoà:

'Ta nói huynh nghe, kẹo lạc chỗ này bán là ngon nhất, không tin huynh cắn thử một miếng đi, không ngon bổn thiếu gia không lấy tiền.'

Phù Vĩnh buồn cười nhìn chàng:

'Ngươi là người bán chắc?'

'Ây da Quân huynh, ta phát hiện ra khi trở về huynh rất thích làm người khác mất hứng nhé. Mau ăn đi.'

Nhìn Phù Vĩnh do dự ngửi ngửi thanh kẹo, Hoàng Thừa sốt ruột thúc giục:

'Nhanh đi.'

'Cứng quá.'

'Không hề nha. Huynh ngậm một lúc rồi mới nhai, ăn như vậy mới thấy được vị ngọt của nó.'

Phù Vĩnh nhắm mắt nhắm mũi làm theo, cuối cùng nuốt ực một tiếng. Hắn chưa từng ăn qua mấy thứ này. Mà hắn cũng đã xấp xỉ ba mươi tuổi, mấy cái đồ trẻ con này, cũng chỉ có thiếu niên lang như Hoàng Thừa mới ăn được. Mặc dù nghĩ là vậy, hắn vẫn cắn răng khen:

'Ngon thật đó. Từ bé đến lớn ta chưa từng ăn đồ vật nào ngon như vậy.'

Hoàng Thừa nghe xong im lặng không đáp khiến Phù Vĩnh có chút lúng túng:

'Này... ngon thật mà. Ta... ta..'

'Haha'

Chàng nhìn gương mặt hắn vì bí bách mà đỏ ửng lên trông thật dễ thương. Ánh đèn lồng hắt vào sườn mặt càng thêm cho hắn mấy phần ôn nhu, nghiêm túc.

'Quân huynh à... Ngon thật không? Huynh cứng nhắc thật đó.'

Phù Vĩnh ngừng giãy dụa trong nội tâm, thở dài một hơi:

'Có lẽ là nó ngon, nhưng ta không cảm nhận được thôi. Ngươi tuyệt đối đừng buồn, chúng ta đi xem cái khác.'

Hoàng Thừa nghe vậy bật cười, cốc nhẹ một cái vào đầu Phù Vĩnh:



'Thành thật như vậy có tốt không' – Thoáng một lát im lặng, chàng khe khẽ nói tiếp – 'Ước gì ta có thể đem khuôn mặt ngươi vẽ lại.'

'Hả? Ngươi còn biết vẽ sao? Hôm nào giúp ta vẽ một bức nha.'

'Tất nhiên rồi, chỉ cần là Quân huynh thì ta sẵn sàng.'

Phải rồi.

Vẽ lại khuôn mặt của ngươi, hình dáng của ngươi, lời nói và cử chỉ của ngươi.

Một bức ta tặng ngươi.

Một bức cất trong tim ta.

----

'Suỵt, đừng đánh động mẫu thân ngươi.'

'Bây giờ đương còn sớm, huynh không cần lo.'

'Ta hồi cung trước, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi.'

'Được, Quân huynh ngủ ngon.'

Hoàng Thừa nhìn bóng Phù Vĩnh rời đi, trong lòng lẫn lộn không hiểu được. Từng chút một đều đã dụng tâm đến như vậy, huynh còn không hiểu sao?

'Còn không mau đi nghỉ? Ngươi đứng ngoài này làm gì?'

'Mẫu thân chưa ngủ sao? Làm ta giật cả mình.' – Hoàng Thừa thấy người đi ra là mẫu thân, giận dỗi nói.

'Ngươi đừng có quá tuỳ hứng như vậy, không tốt đâu.'

'Ta chỉ tuỳ hứng với mẫu thân thôi mà.'

'Thật sao? Thật là chỉ có mẫu thân ngươi?'

Hoàng Thừa nghe vậy trái tim nhảy lên, sợ hãi nhìn mẫu thân mình

'Không phải là ta chưa cảnh cáo ngươi. Phải biết điểm dừng.'

'Ta... Ta biết rồi. Mẫu thân yên tâm.'