Chương 6: Thầy Pháp
Ánh nắng mặt trời rực rỡ lại theo chu kì luân phiên của đất trời mà chiếu xuống khắp Đông quốc, nơi đang trải qua những ngày vô cùng ảm đạm.
Chỉ trong một buổi sáng, tin đồn Hoàng đế Đông quốc luyện yêu đan đã truyền đi khắp kinh thành, còn có người đồn rằng Hoàng đế vì trầm mê yêu đan quá độ dẫn đến phản phệ, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nặng, tâm thần điên loạn, đang bị nhốt trong lãnh cung Đông kinh.
'Nào nào các vị thiếu gia quan khách, mời vào mời vào. Hôm nay lão nhị ta có mời đến một thầy pháp, nghe nói công lực rất thâm hậu, ai nhanh chân còn có thể thỉnh được bùa chú của thầy pháp đấy. Các vị thiếu gia quan khách phải nhanh chân mới có thể lấy được.' – Chủ quán trà mới khai trương liên tục mời gọi những người áo gấm lụa là đang bước thong thả trên trường.
'Bùa chú này tốt đến như vậy sao?' – Người mập mạp ghé tai bạn mình hỏi nhỏ, trước giờ hắn vốn không tin vào mấy cái bùa chú này bao giờ.
'Còn phải nói nữa à. Ngươi biết mấy người bị trúng độc lạ ở trong kinh thành gần đây không? Tưởng chừng kinh thành không còn ai sống được nữa, ấy vậy mà sau một ngày Hoàng đế bị nhốt đã không còn d·ịch b·ệnh, tất thảy đều sạch sẽ rồi.'
'Bé cái miệng lại, đầu nhà ta và nhà ngươi ba đời cũng không đủ để chặt đâu.' Nghe đến Hoàng đế, tên béo giật mình ngó nghiêng xung quanh, một hồi không thấy ai mới thở phào rồi nhỏ giọng hỏi bạn mình. 'Thế nào chuyện này lại liên quan đến Hoàng đế nữa? Rồi thầy pháp kia là thế nào.'
Người kia ra vẻ khinh bỉ đáp lại:
'Cái đầu lợn này của ngươi có chặt đi ta cũng không tiếc. Thầy pháp kia được Tổng y viện thỉnh từ bên Tây quốc về, có lẽ tổng y viện nghe danh Tây quốc có nhiều thầy pháp giỏi, lại thông thuộc việc trấn yêu trừ ma. Vị thầy pháp lần này họ Phù thì phải, Phù hay Hoàng ta... Mà mặc kệ. Quan trọng là hắn chiều hôm qua từ Tây quốc đến, phát hiện ra Hoàng đế luyện yêu đan, hình như còn luyện rối. Một mình hắn g·iết hết chỗ rối đó, trấn áp Hoàng đế. Mà ngươi biết, Hoàng đế đã có mệnh Thiên tử, nay còn tu yêu, khi phát tác phải kinh khủng đến bậc nào. Sau đó hắn ta cũng không nghỉ ngơi mà đi khắp chốn thu phục độc khí, đuổi đi yêu khí trong kinh thành. Mặc dù sáng nay không khí vẫn có hơi ảm đạm, nhưng cũng lại trong sạch như cũ. Ngươi xem, lão bản đây còn khai trương trà quán vào ngày hôm nay. Thế nên ta đoán chắc người như thầy pháp kia, chắc chắn bùa chú rất có công dụng.'
Mập mạp gật gù cái đầu mình, ra vẻ đã hiểu, hắn ngước lên thì thấy khuôn mặt tràn đầy cảm thông của chủ quán
'Thật đáng thương, chắc vị đây mới ở trên núi xuống đi. Mà không sao, các vị mau vào đây, chuyện trên trời dưới đất đều tụ họp nơi trà quán này. Há há, mau vào đi, hôm nay nhân ngày thầy pháp đến, ta sẽ giảm giá cho các vị. A! Quý nhân đến. Mời các vị vào trong, ta đi đưa thầy pháp vào chuẩn bị.'
Hai người mặc đực ra, không mấy nhiệt tình mà đi vào trà quán. Ừ thì thôi, lỡ đến rồi, đành ngồi xem gương mặt thầy pháp đó tròn méo ra sao.
'Cảnh Trương, ngươi ngồi dịch ra một chút xem nào. Tên béo nhà ngươi nên giảm cân đi.'
'Hừ, tại trong quán đông quá chứ. Đáng ghét, sao ta thấy mặt tên thầy pháp kia quen thế nhỉ.'
'Ngươi có quen biết với người nổi danh như vậy sao? Lại còn là người Tây quốc nữa. Coi bộ trước đây ngươi cũng phải bệ vệ lắm.'
'Ta chỉ thấy quen thuộc thôi, ngươi cũng đừng nói chuyện trước kia. Ta mà nhớ ra chuyện trước kia thì đã không phải ngồi với tiểu bạch kiểm nhà ngươi rồi.'
'Ngươi nói ai là tiểu bạch kiểm? Như ta gầy gò một chút mới khoẻ mạnh, đi lại thật thoải mái. Ì à ì ạch như ngươi sớm ngày mắc bệnh. Ngươi không tự mình thấy nặng sao?'
'Tên khốn kiếp này, lúc nãy ngươi gọi ta là Cảnh Trương ta còn chưa nói gì. Ngươi muốn cả cái trà quán này xách đi trảm chắc.'
'Được rồi Văn Lĩnh. Đã béo rồi thỉnh ngươi bớt cau có lại kẻo c·hết sớm.'
'Ngươi là muốn đánh nhau đúng không?'
'Ấy ấy hai vị quan khách, mong hai vị nhỏ tiếng một chút để thầy pháp tiếp tục vấn đáp với mọi ngươi.'
'Hừ, pháp pháp cái đầu ngươi ấy. Hắn kêu ta là lợn mà ngươi còn bênh hắn ta được sao?'
'Ấy c·hết.. không..'
'Cuối cùng cũng thừa nhận mình là lợn rồi.'
Văn Lĩnh đập bàn đứng dậy
'Ngươi nên nghĩ trước xem cái thân bệnh của ngươi có chịu nổi không.'
'Làm sao? Béo thì hay chắc?'
Chủ quán ôm đầu thở dài, xung quanh tiếng cười khẽ cũng bắt đầu lác đác vang lên. Hắn bất lực nhìn xuống thầy pháp đang im lặng mà cầu cứu. Xin đại nhân giúp ta, ta hết chịu nổi rồi.
'Thật ngại quá, xin hỏi hai vị có muốn lấy bùa chú không?' – Thầy pháp hình như cũng thấy tội cho lão ta, liền lớn tiếng hỏi hai người đang hơn thua nhau trên đài.
Giọng nói này?
Văn Lĩnh nghe vậy dừng cái miệng của mình lại, quay xuống một lần nữa ngắm nghía kĩ thầy pháp ngồi vuông vức ở dưới.
'Còn có phúc lợi đặc biệt như thế à. Trà quán này cũng thật kì lạ.'
Ngươi còn biết kì lạ à? – Chủ quán ôm đầu nghĩ.
'Nhìn hai vị đại nhân đây phúc khí đầy mình, nhưng lại giống như bị kiểm soát nên không thể phù trợ. Ta cũng chỉ muốn làm phước một chút, chính là tự mình tu tập theo một cách khác.' Thầy pháp nói đoạn, mỉm cười nhìn thằng vào Văn Lĩnh 'Vậy, có thể cảm phiền giúp ta tu tập được không?'
Trong đầu Văn Lĩnh đã nghĩ, thầy pháp này trông cũng ngang tuổi hắn, nhưng sao lại có thể ba hoa đến thế. Nghĩ như vậy, lòng hắn cũng cảm thấy bản thân có chút thành tựu.
'Được, bổn thiếu gia ta chưa từng thấy ai khó khăn mà không ra tay giúp đỡ. Chỉ có điều, nếu ngươi làm những việc hồ đồ, dù có trốn đi đâu, ta cũng sẽ gửi cho ngươi một phiếu xuống hoàng tuyền tản bộ một chuyến.'
'Đa tạ thiếu gia nhắc nhở.'
Văn Lĩnh thấy thầy pháp ngoan ngoãn như thế thì vô cùng hài lòng, đi xuống ngồi chễm chệ trước mặt thầy pháp.
'Nào, tới. Ngươi tên gì?'
'Tại hạ họ Phù, gọi Văn Quân.'
'Thật quen'
Đúng vậy, tại sao lại không quen cho được.
'Chuyện thí vua sát huynh chỉ có các ngươi mới làm được.'
Ngươi nói đúng Đông Cảnh Trương, chuyện tày trời như vậy, chỉ có chúng ta mới dám làm.
'Có lẽ thiếu gia đã nghe qua ở đâu đó rồi đi. Mặc dù là họ hiếm, nhưng được lấy đặt làm tên lại rất nhiều.'
'A... ta nhớ rồi. Hừ, ngươi thế mà lại trùng với Tiên đế Đông quốc.'
'Vậy sao? Tiên đế họ Đông, dù sao cũng không trùng họ. Vả lại, ta là người Tây quốc, không có cấm kị mấy thứ này.' Phù Vĩnh liếc Cảnh Trương, bâng quơ đáp 'Bùa của thiếu gia đây. Đeo vào người không chỉ áp được yêu ma quái khí mà còn cải thiện số tướng, sau này làm ăn phát đạt, người toả ra phúc khí. Ta có thể đảm bảo chuyện này với thiếu gia.'
Cảnh Trương lạnh mặt nhìn túi bùa trên tay:
'Ngươi tốt nhất là nên chắc chắn về những gì ngươi nói hôm nay.'
Nói xong quay người rời đi. Phù Vĩnh nhìn theo khịt khịt mũi. Hôm nay hắn ở đây nghe ngóng tình hình mà không ngờ lại gặp được Đông Cảnh Trương. Nhưng hình như tên đó hơi kì lạ thì phải. Y không nhớ hắn, mà có vẻ đã quên hết chuyện trong quá khứ, lại còn xưng là... thiếu gia?
Mới có mười năm thôi mà mọi thứ thay đổi thật nhiều.
Phù Vĩnh chắp tay hành lễ xong cũng bỏ lại đám đông nhao nhao ở phía sau, men theo con đường sầm uất hướng về một lâu quán khác. Bước vào lâu quán, một người phụ nữ chạc tuổi tứ tuần, ngồi yên lặng trong gian khách, dường như đã chờ Phù Vĩnh từ rất lâu.
'Thế nào?'
'Mọi việc trong cung đều suôn sẻ, giống như Hoàng Thừa đã nói.'
'Tốt. Ngồi xuống đây, uống trà.'
Phù Vĩnh nghe vậy cau có:
'Ta muốn rượu cơ.'
'Ngươi nói xem bà già năm mươi tuổi như ta sao có thể uống rượu được đây.'
'Ta cũng không bắt người uống đâu công chúa. Ta tự đi lấy được.'
Sĩ Linh thở dài, nhìn Phù Vĩnh:
'Ta giúp ngươi lần này là đang hại con ta.'
'Hắn cũng là con ngươi sao?'
'Ta nói Thừa.'
Phù Vĩnh trầm mặc:
'Trả được thù này, ta sẽ báo đáp cậu ấy thật xứng đáng.'
'Ngươi thất bại thì sao?'
'Có công chúa hậu thuẫn, ta tin sẽ thành công thôi.'
Cả gian phòng chìm vào im lặng. Phù Vĩnh cũng không để ý nhiều, tiếp tục thưởng rượu trên tay. Rượu ở Đông quốc quả nhiên vẫn là ngon nhất. Ở Tây quốc, hắn vừa uống lại vừa phải thấp thỏm lo sợ bị trúng độc, uống rượu như vậy không có ý nghĩa.
'Chúng ta sẽ khởi hành khi mặt trời xuống núi. Ta đã báo cho Thừa rồi, ngươi cũng uống vừa thôi, tối nay nhất định phải tỉnh táo.'
'Được, ta đã biết.'
Phù Vĩnh nhìn Sĩ Linh rời đi rồi cũng bỏ rượu xuống. Chờ đợi bao lâu, kế hoạch này cuối cùng cũng có thể thực hiện, lòng hắn vui như mở cờ. Nghĩ đến Hoàng Thừa, Phù Vĩnh không nhịn được trầm xuống. Chàng giúp hắn quá nhiều, lẽ nào thật sự không cần báo đáp sao? Vết thương do bị chính hoàng đệ của mình đâm mười năm trước vẫn còn âm ỉ khiến hắn không thể buông xuống nghi ngờ với Thừa. Phù Vĩnh mười năm trước và mười năm sau hoàn toàn khác nhau, hắn muốn trở thành người đánh cờ, nhất định phải vậy.
Thế nên nếu Hoàng Thừa có cản đường hắn, hắn sẽ không do dự đưa mũi kiếm chạm ngực chàng ta trước.
Thậm chí đâm càng sâu càng tốt.