Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 5: Giam Lỏng




Chương 5: Giam Lỏng

'Một dải non sông

Máu đỏ đổi lấy.'

Tiếng chuông leng keng vang khắp đại điện Thái Hoà. Tiếng rì rầm theo nhịp chuông vẫn ngân nga chưa dứt.

'Một dải non song

Xương tróc da bong.'

Gió hất vào khe cửa chính, cọ ra vài tiếng kẽo kẹt.

'Một dải non sông

Nghiệp sát tụ hồn.'

Người đàn ông bước vào từ cửa. Y cao to vạm vỡ, trên gương mặt lỗ rỗ vài chỗ thủng, máu dính chặt tóc vào khung xương gầy gò.

'Một dải non sông

Tây yêu hoá đế.'



Từng tràng cười ha hả át đi tiếng chuông cùng tiếng gió bên ngoài. Người đàn ông bỗng chợt trợn tròn đôi mắt toàn lòng trắng, đưa tay bắt lấy mặt Cảnh Thụy mà thở vào mặt hắn khiến hắn phải nhăn mũi vì mùi h·ôi t·hối nồng nặc. Ấy vậy y cũng chẳng hề biết điều mà bỏ Cảnh ra. Trái lại tay y càng bóp chặt, móng tay ấn sâu vào hai bên quai hàm, chực chờ muốn lấy đầu hắn.

'To gan, tên quỷ này, nhà ngươi bỏ trẫm ra.'

Tiếng cười mỗi lúc một dữ tợn. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào máu tươi đang chảy dưới cổ Cảnh Thuỵ, lấy tay còn lại tự moi mắt trái của mình ra cố nhét vào miệng Cảnh, xong xuôi liền cúi xuống cổ Cảnh Thuỵ liếm sạch máu chảy ra. Tiểu hoàng đế thấy cảnh này thì trợn to hai con mắt lờ đờ của mình, cố gắng bặm chặt môi, điên loạn mà giãy giụa. Nhưng dù hắn có giãy giụa đến đâu cổ hắn cũng chỉ có cảm giác sắp nứt toác ra, hoàn toàn không tìm thấy được sự thanh thản nào. Tên quỷ kia nhìn thấy Cảnh thống khổ như thế thì rất lấy làm vui vẻ, từ từ đưa bàn tay đen sì của mình đến trước mắt hắn. Cảnh Thụy giờ khắc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, lấy tay ra sức b·óp c·ổ người đối diện, miệng thì không ngừng gào toáng lên

'Nhà ngươi mau tránh ra. Thị vệ, thị vệ đâu rồi? Mau ra cứu trẫm... cứu... Á!'

'Bệ hạ, bệ hạ? Người sao rồi? Bệ hạ?'

'Nhà ngươi... cứu trẫm... mau, cứu trẫm.' – Cảnh Thụy vừa thở hổn hển vừa bấu chặt lấy bàn tay đang đỡ lấy mình.

'Đã không sao rồi bệ hạ. Mới rồi cũng chỉ là ác mộng thôi.'

Ác mộng?

Cảnh Thụy mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, nhìn người phía trước. Là... là tên đại thái y đó?

'Người có sao không? Thần đã kê cho bệ hạ mấy liều an thần. Chịu khó dùng qua mấy tuần liền sẽ ổn.'

'Không phải ta đang thượng triều sao?'



Mắt Hoàng Thừa thoảng nhẹ ý cười, trả lời Hoàng đế:

'Bệ hạ đang bàn chuyện cảm thấy không khoẻ rồi đột nhiên ngất đi, làm vi thần thực lo lắng.'

'Vậy... Các đại thần đã về rồi sao? Hay họ còn chờ bên ngoài? Nếu vậy thì không được, ta phải ra ngoài ngay.'

Cảnh Thụy nói xong liền gấp gáp muốn ngồi dậy nhưng lại bị Hoàng Thừa giữ lại.

'Bệ hạ xem ra đã thực sự quên rồi.' – Nói đoạn, chàng nhìn về mấy tên thị vệ - 'Các ngươi, đưa Bệ hạ về Tĩnh Qua cung, để Bệ hạ nghỉ ngơi thật tốt, sức khoẻ của người dạo này càng ngày càng kém rồi.'

Nghỉ ngơi? Tĩnh Qua cung là nơi nào mà hắn còn không biết sao? Hắn luyện đan, luyện rối đều ở đấy. Này là đang sai thị vệ của hắn nhốt hắn vào cùng mấy con rối sao? Cảnh Thụy mở to mắt nhìn Hoàng Thừa, rồi lại nhìn thị vệ đang hướng về phía mình, khoé miệng run rẩy quát lớn:

'To gan! Ngươi dù gì cũng chỉ là một thái y, thế nào lại dám sai khiến người của Hoàng đế? Còn các ngươi, các ngươi đây là khi quân phạm thượng. Bay đâu, chém, chém hết cho ta!'

Hoàng thừa bấy giờ cũng không vội, cười với tiểu Hoàng đế rồi quỳ xuống lạy, nét mặt trông qua còn thấy có chút khổ sở:

'Bệ hạ anh minh. Thần chỉ phụng theo ý chỉ của Hoàng công chúa, không hề có ý phản nghịch.'

Cảnh Thụy c·hết lặng, tay chân run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, mắt vô định nhìn vào hư không. Cuối cùng Sĩ Linh cũng tìm tới đây rồi, hắn sắp xong rồi.

Tiểu Hoàng đế cứ như vậy mà được chuyển tới Tĩnh Qua cung, bắt đầu bị giam lỏng. Còn Hoàng Thừa xử lí xong mớ hỗn độn trên điện triều sáng nay xong cũng không an nhàn. Chàng đi khắp kinh thành giải độc U Linh, đuổi đi tà khí. Nói đi cũng phải nói lại, tiểu Hoàng đế này thực sự đã khiến chàng tiêu tốn rất nhiều sức lực, cứ đà này thì có ngày chàng cũng sẽ tự mình nhiễm độc mất. Tuy nhiên hoàn thành xong được bước đầu của kế hoạch cũng khiến Hoàng Thừa khấp khởi thoả mãn, xem như công sức mình dùng mấy ngày nay cũng không uổng phí chút nào. Phần việc còn lại, chàng đành trông chờ vào hai người kia, còn mình thì lui xuống ở phía sau thu dọn tàn cuộc.



Đến nay Đông quốc coi như chính thức không có ai ngồi trên cương vị hoàng đế. Trong triều thừa tướng tả tướng đã quá tuổi rồi, một số chức vụ quan trọng lại do người Tây quốc nắm, còn lại đều vô dụng không thể ngồi lên ngai vàng. Tuy nhiên trong triều đình vẫn chưa ai nghĩ đến việc phế đế, bởi chuyện Cảnh Thuỵ bị giam lòng cũng chỉ có một mình Hoàng Thừa hiểu rõ trong lòng. Hơn nữa bản chuẩn bệnh của Hoàng Thừa viết đã được đưa ra cho bá quan văn võ nhìn, đọc trước thiên hạ, khiến cho việc nghi kị về hoàng đế giảm đi nhiều.

'Hoàng đế do sử dụng đan dược quá nhiều, tích tụ trong gan gây n·gộ đ·ộc, kích thích ảo giác. Đồng thời yêu đan hoá luyện không đến nơi, cơ thể không thích ứng được liền phản phệ, mất kiểm soát. Xưa nay việc này không hiếm. Cần uống thuốc ức chế đan dược và đan điền, mỗi ngày ba viên, uống xong bữa ăn, hạn chế sử dụng đan dược và dừng luyện đan trong vòng một tháng. Hoàng Thừa phụng kê.'

Hoàng Thừa đọc lại đơn thuốc vừa kê một lần nữa. Những đơn thuốc tượng trưng như thế này chàng đã soạn không biết bao nhiêu lần kể từ khi đến Đông cung. Hoàng Thừa cũng không hiểu tại sao chàng không cảm thấy tội lỗi áy náy mà chỉ cảm thấy hào hứng mong chờ.

'Báo!'

'Chuyện gì?'

'Chủ nhân, Phù Vĩnh điện hạ cùng Sĩ Linh công chúa đã đến cổng thành. Bọn ta đã cho người ra đón, mọi việc đều rất trôi chảy.'

'Thuận lợi như vậy sao? Ngươi nói xem, mẫu thân ta sẽ thực lòng giúp Phù Vĩnh chứ.' – Hoàng Thừa nghe xong tuỳ tiện hỏi người hộ thần thân cận của mình – 'Dù sao ta cũng không nghĩ được tới đó. Oán hận này ta không tạo, thù này trong lòng ta không sâu, nhưng nếu là Phù Vĩnh, ta có thể bảo hộ điện hạ khỏi mẫu thân ta.'

'Như vậy... không ổn. Sĩ Linh công chúa là người như thế nào chủ nhân còn không hiểu sao? Vả lại, Phù Vĩnh điện hạ, ngài ấy sau này cũng không chắc là sẽ không đâm ngươi một đao đi.'

Sĩ Linh công chúa là người như nào? Mà mẫu thân chàng lại là người như thế nào? Điều này Hoàng Thừa cũng không rõ. Khi nàng là Sĩ Linh công chúa nương náu ở Tây quốc, chàng thấy Sĩ Linh quyết đoán, dứt khoát, lại nhẫn tâm và lạnh lùng. Còn khi nàng là mẫu thân của Hoàng Thừa, chàng lại thấy hình ảnh một người mẹ rất đỗi dịu dàng, luôn bảo vệ chàng trước mọi lời chế giễu của người khác mà nuôi chàng lớn lên.

Dựa vào đó, Hoàng Thừa cho rằng, nếu Phù Vĩnh không làm mẫu thân tức giận thì chắc chắn mẫu thân sẽ không đối xử với Phù Vĩnh như những tên vô dụng khác. Phù Vĩnh cũng rất có tài, nói đúng ra là vô cùng tài năng. Nhưng mà liệu hắn có quay lại đâm chàng một đao không?

Phù Vĩnh là người bị tổn thương nhiều trong quá khứ, hắn thiếu đi sự tin tưởng và bao bọc lại nhưng sống rất trọng tình trọng nghĩa. Nếu như Hoàng Thừa chàng bù đắp cho hắn những thứ ấy, không đâm sau lưng hắn như tên hoàng đế c·hết tiệt kia, thì làm sao Phù Vĩnh có thể quay lại g·iết chàng đây?

'Ngươi ăn nói ngày càng hồ đồ rồi đại ca. Chắc chắn ngài ấy sẽ không làm vậy đâu, Ngươi ra ngoài đi.'

Cái bóng đen như lúc nó đến, thoăn thoắt bay đi trong đêm tối. Hoàng Thừa đăm chiêu nhìn màn đêm đặc quánh, trầm mặc một tiếng khe khẽ trong cổ họng:

'Chắc chắn không.'