Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 4: Yêu Nhân Bất Phân




Chương 4: Yêu Nhân Bất Phân

Ba hồi trống thúc giục gióng dài, các vị đại thần rất nhanh liền xếp hàng ngay ngắn trong điện Thái Hoà, số khác thì trải những tấm chiếu cói vàng nhạt ra trước sân rồng, kính cẩn đặt bàn chân ngọc ngà của mình lên. Trong âm thanh náo nhiệt ấy, người ta nghe được biết bao nhiêu là chuyện thú vị của nhân gian. Đại thần tả hữu không ngừng rôm rả bàn tán về những sự lạ, những thứ việc mập mờ của triều đình. Bỗng chốc, ba hồi trống nữa dõng dạc vang lên, xung quanh liền vơi bớt đi tiếng nghị sự tập trung vào nhìn vị Hoàng đế trẻ chầm chậm bước lên ngai vàng.

''Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.''

Cảnh Thụy căng khoé mắt nhìn giang sơn dưới tay hắn. Nhọc lòng biết bao, hắn mới giành lại được Đông quốc cho mẫu thân của mình. Nhưng cũng thật vô nghĩa biết bao, khi hắn bị chính mẹ ruột của mình ép thoái vị, nhường ngôi cho đứa con hoang đó. Việc này đồng nghĩa với việc, hắn ta còn chưa c·hết.

''Bình thân.''

Cảm giác này thật sự khoan khoái. Lũ người quỳ dưới kia đều là nô lệ của hắn. Hắn bảo quỳ thì chúng phải quỳ, hắn bảo đứng thì chúng phải đứng, hắn cho chúng làm quỷ thì chúng phải làm quỷ, hắn bắt chúng xuống địa ngục thì sẽ không có một ai dám chạy ngược lên thiên đàng. Cảnh Thụy hắn yêu tha thiết chiếc ghế này, không vì ai cả, vì chính hắn.

Thụy nhớ lại lời của tên đại thái y kia:

''Công chúa thế mà trông thực giống cố hoàng tử.''

Gì cơ chứ? Hắn mới không phải kẻ ngốc. Hoàng Sĩ Linh là mẹ ruột của hắn, không phải sao?

Dạo gần đây giấc mộng kia cứ lặp đi lặp lại khiến cho hắn thật mệt mỏi.

Hoàng Sĩ Linh cầm một con dao đầy máu, bước từng bước về phía hắn, miệng không ngừng hét, van xin hắn cho con lại cho nàng ta.

''Ta là con của người mà? Mẫu hậu, người nhìn ta xem?''



''Trả lại con cho ta. Nó đâu rồi, nhà ngươi trả lại con cho ta!''

Hắn lúc đó vốn dĩ còn là một đứa trẻ, chuyện khi xưa càng không hiểu rõ sự tình. Hắn chỉ biết mẫu hậu hắn bằng cách nào đó đã thoát ra được khỏi nơi âm u lạnh lẽo ấy, chạy sang Tây quốc, tuy nhiên lại không mang hắn theo. Ở Đông cung, Cảnh Thuỵ khó khăn lắm mới bám được lấy Phù Vĩnh, trùng hợp tên kia cũng có thù với Hoàng đế, liền cùng nhau trù mưu tính kế đẩy lão xuống. Công việc xong xuôi, hắn cũng đã trừ đi được mối tai hoạ lớn nhất của mình, tưởng chừng mọi chuyện suôn sẻ thì một lần nữa cái tên Phù Vĩnh lại bắt đầu văng vẳng trong cuộc sống thường ngày của hắn.

Mười năm làm vua, mười năm coi mạng người như cỏ rác mà sống, có bao giờ Cảnh Thuỵ hắn lại chần chừ trước những việc mình đã nắm trong tay? Thế nhưng trong lúc hắn đang đắc ý, Hoàng Sĩ Linh xuất hiện, chi phối hắn về mọi mặt. Ba năm trước mẫu hậu bí mật trở về Tây quốc, không báo trước mà đi thẳng vào Tĩnh An cung ngồi đợi hắn bãi triều. Gặp được mẹ, Cảnh Thuỵ đương nhiên vui mừng, tự hắn thấy rằng chó thấy xương còn không mừng như thế. Vậy mà đáp lại hắn chỉ có nét mặt lạnh tanh của Sĩ Linh. Nàng hỏi hắn đang làm cái quái gì thế này? Nàng cũng nói đừng bao giờ gọi nàng là mẫu hậu, hay tỏ ra có bất cứ thứ gì liên quan đến huyết thống với nàng ấy. Thậm chí nàng bắt đầu biến hắn thành con rối, cải tổ tất cả những gì hắn dày công xây dựng suốt sáu, bảy năm.

Cảnh Thuỵ tìm mọi cách để đưa người của hắn vào những chức vụ trọng yếu trong triều nhưng đều bị cảnh cáo. Nhẹ thì gãy chân, nặng thì hôn mê ba ngày chưa tỉnh. Những bức thư liên tục gửi đến, đe doạ hắn nếu còn kháng cự thì nàng ta sẽ trực tiếp hạ thủ, không lưu tình. Vì vậy nên nếu hắn còn muốn gọi nàng là mẹ thì hãy ngoan ngoãn nghe lời nàng, ở trong sự sắp xếp của nàng. Đến lúc này Cảnh Thuỵ mới nhận ra rằng mình chả là gì so với Sĩ Linh,rằng thế lực trong tay nàng hùng hậu hơn nhiều dù nàng ta chỉ là một công chúa vong quốc. Trong lúc hắn đang hoảng loạn, bỗng dưng có đoàn tu sĩ đi ngang qua kinh thành, giảng đạo tu đan. Hắn trong cung không biết thế nào nghe ngóng được ngoài dân gian đồn đại, liền bí mật mời một vị tu sĩ đến bàn bạc. Nếu không thể dùng mưu kế bình thường để thoát khỏi Sĩ Linh, hắn sẽ tìm đến luyện rối, tu đan. Hắn tin tưởng lời của tu sĩ, rằng nếu kiên trì rèn luyện những thứ này, một ngày nào đó hắn sẽ trở nên cường đại, thậm chí may mắn có thể tu đến bậc giã từ tử biệt. Đến lúc ấy, Sĩ Linh cũng không phải là vấn đề của hắn nữa. Tuy nhiên, hắn cần một người đủ xuất sắc để giúp hắn luyện hoá và khống chế những thứ này.

Để có một người như thế, Cảnh Thuỵ lập ra cái gọi là Trạng nguyên y học với ba kì y hội, quá trình tuyển chọn còn gắt gao hơn so với thi văn thí võ thông thường, đãi ngộ cũng rất đỗi hậu hĩnh. Và ngay năm đầu tiên, hắn đã tìm thấy Hoàng Thừa. Tên đại thái y này rất giỏi, thuốc Thừa chế ra uống vào khiến hắn cảm thấy mình sung mãn hơn rất nhiều. Chỉ có điều miệng hắn luôn không biết chừng mực.

Cảnh Thuỵ nhìn lướt qua đám triều thần bên dưới, vô cùng chán ghét. Bọn hắn đều là những người do Sĩ Linh chỉ định đưa vào. Nếu hắn không thể chống lại điều đó, thì hôm nay hắn sẽ đem những người này ra trêu đùa một chút, tạo một chút không khí gửi cho Tây triều bên kia.

Nghĩ như vậy, hắn cười một tràng dài

'Nào các chư vị ái khanh của trẫm. Hôm nay không khí tốt, tâm tình trẫm cũng rất tốt. Chi bằng trẫm để các ái khanh giải trí một chút. Cũng coi như là trẫm thưởng cho các ngươi món quà nho nhỏ.'

Cảnh Thuỵ càng cười càng quỷ dị. Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm sau tấm bình phong, nơi Hoàng Thừa đang đứng. Các vị đại thần cũng cố gắng nhìn cho rõ cái bóng đen đang khua tay múa chân in trên bình phong nhưng mãi vẫn không nhận ra được là tên điên nào đang đứng ở trong đó.

'Dẫn vào đi'

Hai tên lính lôi xềnh xệch một lão tiên sư vào giữa điện đường. Lão tiên này mặt mũi hồng hào, ngũ quan hiền hoà, vẫn ôn nhu kéo lên một nụ cười nhẹ.



'Thỉnh chư vị lão gia nhẹ tay.'

Đợi đến khi lão tiên đứng vững trên mặt đất, một luồng khí đen từ đâu chui đến, rồi như hắc xà cuốn chặt lấy lão sư kia. Lão sư vậy mà cũng không giãy giụa, chỉ thoáng mỉm cười.

'Chặt, chặt đi cho ta'

'Bần đạo nay là người tu hành, tuy thể xác có ràng buộc, nhưng tâm trí thì không.'

Luồng khí đen nghe vậy rít lên một tiếng thất thanh, chui tuột vào miệng lão sư. Chỉ một khắc sau, người ta thấy thân thể lão sư kia căng cứng, dưới cổ bắt đầu nứt toác, từng vệt đen đua nhau lan khắp mặt, tay, rồi hoá thành từng dòng hắc huyết rơi xuống. Máu đen rơi xuống ăn mòn bàn tay của lão tiên kia, da thịt trên lão cũng theo tiếng xì xèo của hắc huyết phát ra mà dần biến mất. Sau nửa nén nhang, lão tiên điềm nhiên phúc hậu đã biến thành bộ xương nằm co quắp trên sàn điện.

'Còn mắt hắn, còn cổ hắn, nhanh, ta nói các ngươi có nghe không hả? Tay chân trông cũng thật thừa thãi, bỏ hết đi.'

Đại thần đứng hai cánh tả hữu thấy cảnh ấy liền hoá đá. Bọn hắn sợ đến mức đứng chôn chân tại chỗ, dường như vẫn chưa tin chuyện gì đang xảy ra. Có mấy lão đại thần không chịu được mà ngất đi tại chỗ. Lục phó y đứng ngay cạnh người Hoàng đế đã không còn thần trí đâu mà để ý đến cung quy lễ nghĩa nữa, hắn thất thần, miệng lắp bắp nói to

'Các người.. Hoàng thượng... Hoàng thượng hắn thỉnh ma đầu về, Hoàng thượng luyện đan.. yêu đan... Các ngươi chạy... chạy mau.'

Nhưng có vẻ Lục phó y đã muộn, Cảnh Thụy vừa nghe thấy hắn hét lên như thế, cười thật to. Mắt của vị Hoàng đế trẻ hoá đỏ sậm, nhìn chằm chằm vào Lục phó y đang lết dưới sàn run rẩy. Cảnh Thụy gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, đứng phắt dậy đi xuống bóp chặt cổ tên thái giám đứng cạnh Lục phó. Tay Hoàng đế không ngừng phát ra những tiếng răng rắc, móng tay cũng bắt đầu chuyển đen. Tiếng gió kêu ngoài điện cũng ngày một thảm thiết, ngày một to dần, cuối cùng căng ra rồi p·hát n·ổ.

Sau tiếng ấy, điện Thái Hoà như ong vỡ tổ. Người người giẫm đạp lên nhau chạy, thậm chí có vị võ quan nào đó đã rút dao găm thủ sẵn dưới lòng bàn tay ra chém loạn. Trước điện Thái Hoà, sân rồng cũng chỉ còn tiếng chửi và tiếng rú đến cùng lòng. Chiếu cói nằm la liệt, máu tanh đọng lại thành từng vũng, từng vũng một, trải dài đến cổng kinh thành vẫn chưa hết đỏ mắt.

Hoàng Thừa nãy giờ vẫn đứng bên trong bình phong trông ra. Tiểu Hoàng đế của chàng thật biết nghe lời, cho gì uống nấy. Tuy rằng liều lượng vẫn chưa đủ để kiểm soát hắn hoàn toàn, nhưng cũng đủ để khiến hắn mất kiểm soát trong một canh giờ. Hoàng Thừa tò mò, không biết khi tỉnh lại, tiểu Hoàng đế sẽ xử lí mớ hỗn độn hắn gây ra như thế nào đây? Hoàng Thừa nhịn không nổi cười đến run rẩy, hưởng thụ cảm giác đau đớn của tiểu hoàng đế ngoài kia, mãi sau mới đi ra bên ngoài.



'Mau giữ lấy bệ hạ, giữ chặt lấy.'

Thị vệ từ bên ngoài chạy đến ghì chặt lấy Cảnh Thuỵ đang điên loạn chỉ trỏ ở trên ngai vàng, còn phải giữ lấy những ngón tay đang tự mình cào vào đầu, vào mặt, vào cổ của Cảnh Thuỵ. Hoàng đế giãy dụa một lúc lâu, thét lên một tiếng thất thanh rồi ngất lịm đi.

'Bệ hạ dạo gần đây làm việc quá độ, mệt mỏi lâu ngày tích tụ sinh ra ảo giác, xin chư vị đại nhân hãy trở về trước. Tại hạ sẽ cố gắng giúp bệ hạ trở lại chăm lo cho xã tắc. Thỉnh.'

Hoàng Thừa bước lên nói dõng dạc, tay làm động tác mời. Các quan đại thần lũ lượt rời bỏ tiền điện. Người trước hùa người sau:

'Hoàng thượng làm chuyện nghịch thiên, bị trừng phạt.'

Thừa đứng bên trên nghe thấy tiếng thì thầm, cười nhẹ gọi Vũ Liêu và Lục Đằng đến:

'Mau đỡ bệ hạ vào trong đi.'

Lục Đằng không nhịn được hỏi:

'Bệ hạ đây là bị làm sao vậy?'

'Có dấu hiệu của việc dùng đan. Lục phó y biết thứ đó không?'

'Đương... đương nhiên biết. Nghe nói rằng vua chúa ngày xưa vì tu đan mà từ minh quân thành hôn quân không ít. Chẳng lẽ bệ hạ cũng...?'

Hoàng Thừa nhìn Cảnh Thuỵ bị lôi đi, thoả mãn đáp:

'Đúng vậy. Không những thế, bệ hạ còn dùng tim trẻ em để tu đan, loại này vô cùng nguy hiểm.'