Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 3: U Linh có độc




Chương 3: U Linh có độc

Giờ Mão, đèn trong Thái y phủ đã được thắp sáng, nôn nóng vài tiếng lách tách giục mặt trời lên. Hoàng Thừa một thân quan phục màu xanh sậm, chỉnh tề đứng trước kệ thuốc, mặt mũi đăm chiêu. Kệ thuốc ấy đều là những thứ thuốc do chính tay Thừa chế ra, vị chi tất cả là gần năm mươi vị thuốc lớn nhỏ. Bổ có, độc có, giải độc cũng có. Tất cả chúng đều được ghi nhãn, sắp xếp cẩn thận.

Với trách nhiệm của một vị quan nhị phẩm thuộc Thái y viện, Hoàng Thừa phải tự tay sắc thuốc và kiểm tra sức khoẻ cho Hoàng đế. Ngoài những việc tất yếu mà một Thái y phải làm ra, Thừa cũng được lên chầu và tâu báo giống như những vị quan văn, quan võ khác. Triều đình Đông quốc từ những năm Vĩnh Hoà bắt đầu lấy y học làm trọng, quan Thái y được xếp ngang hang với quan văn quan võ, thành ra gia đình nào cũng dốc lòng khuyên con cái trong nhà học y, có ý mong con mình trở thành những đại phu vừa giỏi giang, vừa có quyền lực.

Y hội được tổ chức mỗi năm một lần Sơ y hội thí, hai năm một lần Trung y hội thí và ba năm một lần Nhất đẳng y thí. Trước đó thí sinh cũng phải vượt qua được hai kì thi sơ cấp tổ chức trước mỗi đợt Sơ y hội thí. Ba vị đứng đầu Nhất đẳng y thí chính là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa. Ba người này sẽ được ban quan phẩm từ tam phẩm trở lên và được cho phép vào chầu. Năm đấy Hoàng Thừa rất xuất sắc đỗ Trạng nguyên y học, ngay lập tức được Cảnh Thuỵ Hoàng đế ban cho làm Tổng y viện, đứng đầu viện Thái y. Từ đó chàng chuyên tâm chữa bệnh cứu người, cũng chuyên tâm nghiên cứu đan dược tẩm bổ cho vị Hoàng đế trẻ.

Hôm nay như lệ là lịch thượng triều, lại là lịch thượng triều lúc trung tuần, hay là ngày Hoàng đế sẽ tự mình để Tổng y viện vào vấn an, đáp thuốc. Hoàng Thừa nhìn lọ thuốc duy nhất chưa được ghi nhãn ở góc kệ, nhất thời phân vân. Thứ thuốc này chàng chế vẫn còn dang dở, nếu đem dùng cũng chưa phải là lúc thích hợp, ngộ nhỡ không hiệu quả, chàng sẽ phải chờ thêm một khoảng thời gian không ngắn nữa để chế luyện lại. Hoàng Thừa ngẫm nghĩ một hồi liền quyết định không đem thuốc theo nữa, thay vào đó là mấy viên dược màu xanh ngọc trông rất bắt mắt. Xong xuôi rồi, chàng vặn nhỏ ngọn đèn bấc, thản nhiên bước ra ngoài.

---

''Hoàng Thừa đại nhân, ngài nghe gì chưa, mấy nay trong kinh thành đột nhiên có căn bệnh rất kì quái. Người bị bệnh cổ hoá đen không thể cử động, miệng lưỡi co quắp, đồng tử chuyển sang màu trắng, trông rất đáng sợ. Mới đấy đã hơn mười mạng người xếp hàng chầu Diêm vương rồi.''

Hoàng Thừa nhìn Lục phó y đang nhăn nhó mặt mày, buồn cười đáp:

''Thật có lỗi quá. Mấy ngày nay ta nhốt mình trong phủ chế thuốc, cũng chưa từng đến viện Thái y, chuyện này căn bản ta chưa có nghe qua. Vậy Lục phó có biện pháp gì chưa?''

Lục phó y vội vàng trả lời:



''Ta thì làm sao có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ? Căn bệnh này thực quái lạ, cả ta và Vũ Liêu đều chưa từng thấy bao giờ. Lần này thượng triều chắc chắn bệ hạ sẽ hỏi đến. Vừa hay gặp Hoàng Thừa đại nhân học cao hiểu rộng, mong ngài rộng lượng giúp đỡ.''

Quay đi quay lại vẫn là đẩy hết trách nhiệm cho chàng, Hoàng Thừa cười thầm. May mắn chứng bệnh này lúc nhỏ chàng đã từng nghe mẹ nói qua. Cổ cứng lại chuyển thành màu đen, lưỡi miệng co quắp, đồng tử chuyển màu, những triệu chứng kể ra đều giống với bị trúng độc của nấm U Linh mọc dọc sườn Cao Hạo ở Tây quốc. U Linh chỉ nở vào mùa lạnh, sinh trưởng càng mạnh khi có tuyết rơi. Ngoại hình của nó rất đẹp, nhưng bề mặt lại phủ kịch độc. Tương truyền ai chạm vào nó đều sẽ bị trúng độc mà c·hết rất khó coi, sau khi c·hết lại biến thành quỷ lang thang, kiếp kiếp không siêu thoát. Lâu dần những nơi có U Linh mọc hầu như không có người đi lại, lối dẫn vào tan hoang, không khí cũng dần dần bị độc U Linh bao phủ.

''Được rồi. Đa tạ Lục phó chỉ điểm. Ta sẽ cố hết sức.''

Bấy giờ Lục phó mới dãn khuôn mặt ra, cười toe toét nói lời cảm tạ rồi nhanh chân bước lên điện đường chờ buổi chầu bắt đầu.

Hoàng Thừa không nói thêm lời nào, vòng qua hành lang sau điện đường để đi tới Tĩnh An cung, nơi chuẩn bệnh của Hoàng đế. Hoàng cung sáng sớm thật tấp nập, cung nữ thái giám không ngừng đi lại truyền lệnh, báo tin; những ngọn đuốc thắp từ tối qua nay cũng đồng loạt được thay mới, mùi dầu cháy khen khét khiến người ta nhịn không được mà hít sâu thêm một lần. Hoàng Thừa ngơ ngẩn ngắm dãy nhà son bên cạnh, lúc giật mình đã thấy bản thân đứng trước cửa cung nguy nga tráng lệ, trong lòng bỗng chốc bị kéo căng.

''Truyền Hoàng Tổng viện nhập cung.''

Hoàng Thừa hít một hơi sâu, chậm rãi bước vào cung, khuôn mặt phảng phất nụ cười nhẹ. Chàng tận lực đè ép sự hồi hộp và sợ hãi trong lòng xuống. Bước đầu của kế hoạch này cần phải thành công, chàng cần giúp tên Hoàng đế kia mở ra chuỗi ngày sống không bằng c·hết. Nghĩ vậy, chàng nắm chắc hai tay, người hơi cúi lớn tiếng vấn an:

''Vi thần Tổng y viện Hoàng Thừa tới thỉnh an. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.''

Một giây

Hai giây



Ba giây...

Không khí trong điện Tĩnh An rơi vào im lặng tuyệt đối. Lính canh đứng chỉnh tề hai bên cửa điện y như tượng đúc. Cột gỗ son cao sừng sững, thoảng thoảng mùi gỗ đàn cùng với hương hoa hồng nồng nặc khiến Hoàng Thừa khó chịu nhăn mũi. Chàng chưa từng nghĩ tên Hoàng đế này không chỉ có dáng vẻ giống tiểu bạch kiểm mà còn có sở thích ẻo lả đến vậy. Tuy trong lòng đã phát run nhưng hắn vẫn cố gắng ngăn bản thân mình nhìn lên bên trên, nơi Hoàng đế đang ngồi. Cứ như vậy thêm vài khắc nữa, rốt cuộc tiếng Hoàng đế cũng lười nhác vang lên trong điện

''Đứng lên đi. Mau tới đây xem bệnh cho trẫm. Mấy ngày hôm nay thật mệt mỏi.''

Hoàng Thừa cũng không nhiều lời yên lặng tiến đến bên Hoàng đế, bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của Thiên tử. Mắt ngọc, mày ngài, mặt chữ điền, tóc đen nhánh búi lên gọn gàng,... tất cả những thứ ấy vị Hoàng đế này đều không có. Mắt lờ đờ vô thần, mặt mày hốc hác, tóc đã điểm vài sợi bạc lại buộc qua loa ở đằng sau. Trông vị Hoàng đế chưa đến tuổi tam tuần đã tiều tuỵ hốc hác đến Hoàng Thừa không khỏi lắc đầu tiếc nuối.

''Thần sắc của bệ hạ trông thực không được tốt cho lắm. Vi thần mạo muội, bệ hạ vẫn uống đủ tốt vi thần kê chứ?''

Cảnh Thụy liếc tên Thái y đang đứng cạnh mình, xẵng giọng trả lời:

''Trẫm uống không thiếu một ngày nào. Cái thứ thuốc ấy của ngươi, khó uống muốn c·hết.''

Hoàng Thừa cười hoà hoãn:



''Vậy có lẽ do đã bổ quá nhiều, khiến nhiều chất dư thừa bị ứ đọng lại trong cơ thể gây phản ứng ngược. Vi thần đã xem mạch của bệ hạ rồi. Tuy bên ngoài có mệt mỏi, nhưng nội khí bên trong lưu thông rất tốt, thậm chí còn có phần lưu loát hơn trước đây. Bây giờ bệ hạ tạm dừng dùng thuốc bổ kia, thay vào đó mỗi ngày chỉ cần uống một viên, sau một thời gian cơ thể sẽ hồng hào trở lại. Đến lúc đó vi thần sẽ tiếp tục đưa lên cho ngài thứ thuốc khác.''

''Cái ta bảo ngươi làm đã làm đến đâu rồi?''

Hoàng Thừa giật giật mí mắt, đáp:

''Đã đi được nửa chặng, tới nay vẫn rất hoàn hảo. Bây giờ cần thêm cỏ U Linh ở Cao Hạo Tây Quốc, đảm bảo khi luyện thành sẽ rất hiệu quả.''

Cảnh Thụy Hoàng đế nhìn thấy vậy liền cười gằn:

''Tổng y viện sợ sao?''

''Vi thần nguyện dốc sức nhọc lòng vì bệ hạ, mấy chuyện này cũng không thể làm khó được vi thần.'' - Nói đoạn lấy ra viên dược màu xanh ngọc – ''Thỉnh bệ hạ dùng.''

''Được rồi. Nhà ngươi nhớ lấy những gì mình vừa nói. Mấy ngày qua ngươi ở Tây quốc phỏng chừng cũng rất mệt mỏi rồi, tuy nhiên về sau vẫn phải nhờ ngươi thêm một chuyến. Ta vẫn chưa thực yên tâm về Tây triều.''

''Vi thần đã rõ.''

Hoàng Thừa vừa nhìn Hoàng đế nuốt viên dược xuống, ánh mắt loé lên tia vui vẻ hiếm có.

Đúng rồi Đông Văn Hiển.

Ta nguyện dốc sức nhọc lòng vì ngươi mà bồi ngươi xuống hoàng tuyền.

Thỉnh Hoàng đế bệ hạ của ta kiên nhẫn nhìn xem.