Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 2: Hoàng Sĩ Linh




Chương 2: Hoàng Sĩ Linh

Vĩnh Hoà năm thứ nhất, Đông quốc chìm vào trong sự yên bình sau cuộc loạn phản kinh hoàng năm đó.

Mấy mùa trôi qua là mấy mùa rạng rỡ. Mấy cái u sầu đều được người ta bỏ lại đằng sau. Khung cảnh nhộn nhịp tốt đẹp như vậy khiến lòng ai ai cũng đều háo hức mong chờ một ngày mới trở tới. Phù Vĩnh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn đã dậy từ sớm, ngồi một mình trầm ngâm bên án thư trong căn nhà mới lấy được sáng qua. Bên trên án thư, những giấy tờ chi chít chữ chồng lên nhau. Có tờ đã hoen gỉ, vàng ố. Có tờ trắng tinh, còn mùi thơm phảng phất đọng lại. Nhưng nét chữ trên đó, chung quy lại, đều tinh tươm và gọn gàng, giống như từ bàn tay của một người viết ra.

''Gì đây? Hoàng Sĩ Linh?''

''Phù Vĩnh điện hạ!'' - Bỗng phía sau hắn có tiếng động

''Ta là Hoàng Thừa'' - Hắn nhăn mặt. Nếu nói ra hai chữ Phù Vĩnh này trước mặt ai đó ngoài kia, có lẽ hắn không bỏ mạng cũng què quoặt chạy trối c·hết.

''Hoàng Thừa.. A .. Hoàng Thừa đại nhân.'' - Tên lính lúng túng một hồi cũng tìm ra cách gọi phù hợp - ''Ngoài kia, có vị thiếu gia họ Hoàng xin yết kiến.''

''Vừa đúng lúc '' - Phù Vĩnh nghĩ - ''Cho hắn vào đây.''

Hoàng Sĩ Linh, cái tên này có lẽ đã quá nổi danh trong dân gian khắp chốn Đông quốc, với hoàng thất lại càng đặc biệt. Dung mạo mỹ miều, thông minh sắc sảo, cương trực ngay thẳng, đó là những gì mà người ta nhớ về cái tên này. Nàng là vị công chúa thứ hai của Hoàng Dực Tông hoàng đế, kẻ nắm trong tay giang sơn cuối cùng của họ Hoàng trước khi quyền hành bị họ Đông c·ướp về. Tuy là công chúa tiền triều, nhưng Sĩ Linh vẫn được Đông Thái Tổ Đông Phù Cảnh mê luyến không thôi, ban làm hoàng hậu tân triều. Nàng vì thế mà tiền đồ vô hạn, làm bậc mẫu nghi thiên hạ cũng rất được lòng dân chúng. Đáng tiếc là nàng q·ua đ·ời khi còn quá trẻ.

''Ngươi nhanh như vậy đã mò đến đây rồi sao?'' - Phù Vĩnh híp mắt lại - ''Cũng tốt. Đúng lúc ta đang có chuyện cần hỏi ngươi.''

Hoàng Thừa chậm rãi ngồi xuống bên án thư. Nhìn lướt qua cái tên được lặp đi lặp lại trong mớ hỗn độn ấy, chàng cũng hiểu ra vấn đề người kia muốn hỏi mình.

''Về chuyện của Sĩ Linh công chúa sao?''

''Không tồi đúng không?'' - Phù Vĩnh câu khoé miệng - ''Mấy tờ giấy lộn ngươi gửi cho ta cũng rất có ý tứ.''



Hoàng Thừa thở dài một hơi, nhìn những dòng chữ ngay ngắn chàng bỏ công ra chép mà theo người trước mặt là đống giấy lộn này.

''Nàng đúng là do người á·m s·át mà c·hết. Hơn nữa.. '' - Hoàng Thừa chép miệng - ''Còn liên quan đến cố Vũ phi. Năm ấy Phù Cảnh độc sủng Sĩ Linh, không khỏi làm cho nhiều vị oán ghét mà sinh tạp niệm. Cố Vũ phi khi đó hết lòng che chở, bảo vệ nàng trước đám người rắn rết ấy. Nhưng không hiểu sao lại thấy tung tích của ngài trong c·ái c·hết của Sĩ Linh. Người ta đồn nhau rằng có người vu oan, hãm hại cố Vũ phi, nhưng cũng có người uốn lưỡi mắng nhiếc. Chung quy lại thì chuyện này sau hơn mười năm vẫn còn là chủ đề bàn tán. Tân hoàng lên ngôi sau này cũng không cấm kị, thậm chí người ta mắng nhiếc cố Vũ phi còn có vẻ sảng khoái hơn trước đây.''

Khoé miệng của Phù Vĩnh giật giật. Cố Vũ phi? Không phải là người mẹ quá cố của hắn sao. Năm đó trong cung tuy không ai biểu hiện gì, nhưng quả thực vẫn luôn kịch liệt đấu đá nhau. Còn người mẹ của hắn vốn không được Hoàng đế sủng ái, nhọc nhắn đối phó với đám phi tần mỹ nữ luôn dòm ngó cái mạng của nàng mà nuôi hắn lớn lên. Mẹ hắn ngày ấy đã thế cô lực tẫn, có khả năng gì lại bảo hộ được cả hoàng hậu cao cao tại thượng, càng không nói đến việc á·m s·át nàng ta, nữ nhân luôn được hoàng đế nâng như nâng trứng.

''Không có khả năng này.''

''Tại sao?''

''Cố Vũ phi... Trần Vũ Nghiên... là mẫu phi của ta.''

Hoàng Thừa trong tâm hơi động, ngước lên:

''Chuyện này là thật sao? Chẳng trách vị thái tử kia, à không, vị hoàng đế kia hận huynh đến c·hết đi sống lại như vậy.''

Phù Vĩnh cười lạnh:

''Hắn thực sự rất nhọc nhằn để nghĩ ra từng ấy chuyện lấp liếm đi bốn chữ thí phụ sát huynh của hắn. Nếu vậy sau này ta cũng không khách khí mà bóc trần từng chút một, khảm bốn chữ ấy vào tâm cam tên tiểu tử kia!''

''Huynh bình tĩnh. Chuyện năm xưa ta với huynh ngồi đây cũng không giải quyết được gì thêm. Chi bằng huynh để ta tiến cung đi?''

''Bằng cách nào?''



'Thi trạng nguyên.'

Phù Vĩnh rất tin tưởng Hoàng Thừa. Vị đệ đệ này thông minh hơn người, hành động cẩn thận chu đáo, y thuật lại thực sự xuất chúng. Khi xưa là một tay thiếu niên cứu Phù Vĩnh ra khỏi cơn nguy kịch. Thiếu niên đối với hắn, đương nhiên là có ân, mà hắn từ tận trong lòng cũng rất cảm kích người này, coi hắn như là Văn Hiển trước kia mà đối đãi.

Hiển.

Mắt Phù Vĩnh chợt lạnh.

''Bằng cách nào đây? Bây giờ ngươi còn chẳng có nổi một thân phận rõ ràng nữa. Này nhé, nhà ngươi là nhà ta, tên ngươi là tên ta, gia quyến ngươi là gia quyến ta.''

''Trong lòng ngươi cũng là ta.''

Phù Vĩnh giật bắn mình, nhìn người thiếu niên trước mắt. Hoàng Thừa lúng túng nói tiếp:

''Ta đọc qua ở mấy quyển sách cổ, huynh đừng bận tâm. Còn chuyện thi cử huynh đừng lo, ta đều có cách cả rồi.''

''Ngươi bớt doạ người đi được không?''

''Thực xin lỗi huynh, ta không có ý đó.''

---

''Ai đồng nát sắt vụn bán đê. Ai đồng nát sắt vụn bán nào.''



Tiếng rao lanh lảnh ở đầu cổng kinh thành to dần, báo hiệu mặt trời đã lên cao. Ông lão bán sắt vụn gần đây ngày nào cũng khiêng hai cái thúng to đùng, ngúng nga ngúng nguẩy vào thành thu gom sắt vụn. Người dân trong thành lấy làm lạ, ríu rít ồn ã không nguôi.

''Tránh ra! Lão già này không thấy lệnh quan đang tiến vào thành sao?''

Ông già híp híp cái mắt nhìn vị quan uy nghi trước mặt:

''Lệnh quan sao? Thật giống con trai ta.''

''Lão nói gì cơ?''

Ông lão nghe được tiếng gằn đằng sau thì quăng cả thúng mà chạy. Ông lão chạy trước, viên quan tuốt kiếm chạy sau.

''Được rồi. Ta già rồi, chạy không nổi nữa, dừng lại đi.''

Hai người dừng lại trong một con ngõ nhỏ, khuất sau tường thành cao sừng sững.

''Tìm huynh thật khó.'' - Hoàng Thừa nhăn nhó phủi phủi vết bụi trên áo - ''Huynh làm gì ở cái nơi khỉ ho cò gáy ấy mà lâu vậy? Một lần đi liền đi ba năm? Ta trong này đối phó với tên tiểu Hoàng đế kia mệt muốn c·hết.''

Phù Vĩnh nghe vậy liền lấy bánh mì khô dưới đáy thúng sắt vụn ra cắn một miếng thật lớn, vừa nhai vừa cười nham nhở:

''Này là ta lấy được ở mấy quán tửu lâu của Trung hình viên đấy, ngầu không?'' - Khó khăn nuốt xuống miếng bánh, hắn hớn hở nói tiếp - ''Chuyến này đi ta gặp được quý nhân. Tên quỷ này, ngươi nói xem, có phải người nào họ Hoàng cũng đều đáng yêu như vậy không?''

''Quý nhân họ Hoàng của huynh... Huynh đi Tây quốc sao? Gan thật lớn.''

''Chút chuyện cỏn con này bổn điện hạ ta tất nhiên làm được rồi. Mà Tây quốc cũng không phải là nơi lý tưởng để dựa vào. Lão Hoàng đế nhu nhược, họ Hoàng gần như đã chiếm gần hết các vị trí trong triều, Tây gia bị chính lão ta g·iết hại gần hết. Lại nói đến triều đình Tây quốc hết thảy đều tổ chức tương tự như dưới triều Hoàng Dực Tông, từ những việc triều chính, luật pháp hay giáo dục đều là của Hoàng triều cả. ''

''Vậy huynh nghĩ sao?''

''Ta cũng đã nghĩ tới một chút.'' - Phù Vĩnh mỉm cười - ''Ngày ấy họ Hoàng đã không ngần ngại giúp ta lấy về nửa cái mạng, cho nên hôm nay ta chắc chắn không ngại mà giúp những người ấy hồi sinh cả một triều đình.''