Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 1: Hồi Đông Kinh




Chương 1: Hồi Đông Kinh

Chương 1: Hồi Đông Kinh

Mấy ngày nay trời mưa nhiều, con đường dẫn vào làng Yên đã bầy nhầy những bùn và đất. Đương hôm trước hoàng đế xuống chiếu cầu mưa, tối về hay sự lạ, mộng mị tỉnh dậy thì cơn mưa xối xả đã vừa vặn kéo tới. Nhân dân trong khắp chốn Đông Quốc vui mừng khôn xiết. Người người nhà nhà vì đức hoàng đế anh minh mà hương khói nghi ngút cầu nguyện cho ngài, lại vì ân của ngài mà nhảy múa, ca hát. Không khí dường như không bị trận mưa kéo dài đã hơn một tuần này ảnh hưởng mà làm cho rầu rĩ, hay đăm chiêu.

Một người đàn ông áo vải thô ráp đứng thẫn thờ trước căn mái lá đã dột rách. Hắn ta giương con mắt đờ đẫn lên nhìn bầu trời vẫn từng khoảng trắng xoá, lòng cũng kéo xuống nặng trĩu. Sống ở làng Yên cũng đã hơn mười năm, hắn tưởng chừng đã buông xuống được chốn kinh thành phồn hoa, nhiệt náo. Suy cho cùng, cũng chỉ là hắn tự mình lại lừa mình một lần mà thôi.

Một lần ấy thế mà lại kéo dài đến mười năm.

Mệnh Thiên tử vẫn luôn ngắn ngủi, giống như mặt trời trưa rực rỡ rồi cũng sẽ nhanh chóng yếu ớt mà rơi xuống khỏi vị trí của mình. Mặt trời rơi xuống rồi, kéo đến là màn đêm, hay là sự tối tăm của một triều đại. Và trong lúc đợi một mặt trời khác treo trên đỉnh đầu, những máu và nước mắt sẽ lại khốc liệt trào ra, cũng chưa cần biết rằng mặt trời kia rực rỡ hay yếu ớt; vĩnh cửu hay chóng tàn. Những người sống trong màn đêm ấy chỉ mong nhìn thấy được chút ánh sáng, chút hơi thở của buổi sớm mai.

Nhưng với hắn ta, không hẳn như vậy.

Người đàn ông thu hẹp đôi mắt vốn đang đờ đẫn, kéo lại khoảng không trước mắt. Đường đường là Tây Hạ Vương trấn đại hoàng tử Phù Vĩnh Đông Văn Quân thống lĩnh 5 vạn tư quân tranh đoạt ngai vàng, hắn có lẽ chỉ có thể chiêm ngưỡng được ánh trăng dìu dịu của buổi tăm tối ấy, hít thở mùi máu tanh nồng trong không gian vắng lặng ấy, và sống bằng xương cốt đang dần yếu đi của lão Tiên đế cao cao tại thượng ấy.

Hồi Đông kinh là suy nghĩ duy nhất của hắn lúc bấy giờ.

'Quân huynh, ngươi muốn hồi Đông kinh?'

Hắn lẳng lặng nhìn thanh niên lưng thẳng tắp ngồi trước hắn. Người thiếu niên tuy kém hắn một con giáp, nhưng luận về mưu hay dũng, so với hắn đều hơn chứ không kém.

'Hoàng Thừa, ngươi cũng biết ta nhịn đã mười năm rồi.'

Ánh mắt người thiếu niên nhìn hắn. Đôi mắt sáng quắc, vừa có phần mềm mại, vừa có phần cứng rắn cương trực.

'Ngươi không cho ta đi, còn chờ đến bao giờ? Mười năm? Hai mươi năm? Ta cũng không còn trẻ nữa, cũng đã hơn ba mươi rồi.'

Thiếu niên ồ nhẹ một tiếng, lại cứ thế không nói gì mà phe phẩy chiếc quạt trên tay, ánh mắt chuyển qua xoáy vào hạt mưa trắng xoá.



-------

Đông kinh.

Kinh thành phồn hoa này vẫn luôn ồn ào, náo nhiệt như vậy. Bên kia mấy tiếng gọi í ới của đám người thượng lưu trong lâu quán. Bên này tiếng vó ngựa đè xuống nền đá từng nhịp chậm rãi. Chỗ này người mua, chỗ kia kẻ bán. Hàng hoá từ tàu thuyền chất lên liên tục được chuyển từ phía cổng tây kinh thành.

Vẻ hào nhoáng xa hoa chốn kinh thành dường như đã thành công phủ lên vũng máu tươi của quá khứ một lớp bụi dày đặc, đắp lên v·ết t·hương năm đó một thứ muối đặc biệt; đặc biệt vì nó không đau, nhưng lại âm ỉ một nỗi hi vọng chà xát lên tâm tình đã khoá lại từ thuở ấy.

Năm Phù Cảnh Vĩnh Đông thứ mười ba.

Trâu bò húc nhau, triền miên chém g·iết, thiên hạ đại loạn, khởi nạn Ngụy Đông.

Thái tử Cảnh Thụy Đông Văn Hiển cụp mí mắt ngồi trên ngai vàng, yên lặng nghe thông cáo.

'Đại hoàng huynh, có trách cũng đừng trách ta, chỉ trách ngươi hồ đồ.'

Đúng, là tại ngươi, tại ngươi...

Tây Hạ Vương trấn đại hoàng tử Đông Phù Vĩnh đứng hiên ngang trên tường thành phía Tây, trỏ lưỡi kiếm nhuộm máu tươi, toàn thân đỏ rực, rất bắt mắt.

'Các ngươi trên đã quên ơn Tiên đế, dưới lại đối với anh em một nhà gây sự bất đồng, chém g·iết, đoạt sát lẫn nhau. Ngày hôm nay bổn hoàng tử xem lũ vô ơn các ngươi sống như thế nào?'

Ba vương ở dưới nghe lời vừa nói, cười khùng khục, trong lòng xem lời nói đó như trò đùa.

'Phù Vĩnh ơi là Phù Vĩnh, ta nói ngươi nghe. Bây giờ ngươi liều mạng vì tên bạch kiểm kia như vậy thì hắn sẽ cảm kích ngươi à? Cùng mang họ Đông thì sao? Ngươi cũng không đường đường chính chính mang nổi cho mẫu thân ngươi cái danh phận gì. Người ta đối với một đứa con rơi như ngươi đã sớm trong tâm sinh khinh thường oán ghét. Chỉ đợi ngươi sớm hết giá trị rồi sẽ đẩy ngươi ngã ngựa mà thôi. Chỉ có ngồi lên ngôi vị Hoàng đế kia mới giúp ngươi an toàn, mẫu thân ngươi cũng an nhàn mà sống. Nếu không thì đừng nói đến chuyện yên ổn, chỉ tới c·ái c·hết thôi hai mẫu tử ngươi cũng sẽ được ban tới một cách rất khó xem rồi.'

Một viên tướng nói vọng lên:



'Ngươi còn dám nhắc đến Tiên đế? Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi và tên Thái tử bạch kiểm kia cấu kết với nhau để tranh giành ngôi cửu đỉnh của cha. Hôm nay chúng ta ở đây cũng chỉ là g·iết nghịch tử, lấy máu hắn dâng đến Tiên đế mà thôi.'

'Nói năng hồ đồ! Các ngươi chỉ biết uốn lưỡi nói, lại không có gan duỗi thẳng ruột ra mà nhìn xem lòng dạ chính mình có bao nhiêu hiểm độc. Đông Cảnh Trương điện hạ xin cho Phù Vĩnh ta thỉnh giáo, ngày ấy ngươi giữ khư khư cái Thái y viện đó, không chỉ có Tiên đế, mà cả Sĩ Linh hoàng hậu cũng đột ngột q·ua đ·ời là cớ sự ra sao?'

'Ồ? Vậy ý của Phù Vĩnh điện hạ như thế nào?' - Đông Cảnh Trương khoan khoái cười, thong thả nắn nắn chuôi kiếm trong tay, trông như chẳng có việc gì quan trọng - 'Bổn vương thực mất kiên nhẫn với những người dài dòng như ngươi. Nhưng nghĩ tới ngươi cũng đã có lòng thỉnh giáo, vậy bổn vương đành xin được chỉ giáo một phen. Mong chư quân thứ lỗi.'

Giáo mác cuốn vào nhau, liên tục tạo thành những điểm giao sáng chói, loé lên giữa không trung. Năm vạn quân nuôi trong phủ Tây Hạ hôm nay được một lần chứng minh khí sĩ của mình, rất hăng hái lao lên phía trước. Đao kiếm điên cuồng nhảy múa. Máu thịt cũng theo đó trộn lẫn với nhau, rơi xuống đất cát đã bạc màu.

Trong lúc trời long đất lở như thế, người ta thấy Phù Vĩnh điện hạ gương mặt hoảng hốt, vội vàng leo lên ngựa chạy về phía kinh thành. Phù Vĩnh vừa chạy đi, thì ở phía sau một đội mười tên áo đen đã lén lút chạy theo, tiếp đó cùng Phù Vĩnh ngài ấy đứng trước cửa điện Thái Hoà chờ diện thánh.

'Tham kiến thái tử điện hạ. Thần, Tây Hạ Vương trấn Đông Phù Vĩnh có mặt. Thái tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.'

'Được rồi, đại hoàng huynh đứng dậy đi. Đều là anh em một nhà, không cần khách sáo.'

'Tạ Thái tử. Thái tử anh minh.'

Phù Vĩnh ngước lên, trong ánh mắt là một thoáng dịu dàng với người trước mặt. Đây là người em trai mà hắn đã dày công nuôi dưỡng, dốc lòng tin tưởng. Bởi vì đơn giản lúc ấy người này và hắn có cùng dã tâm trên ngôi vị hoàng đế. Giờ người này thực sự đã trở thành hoàng đế, lòng hắn không những không sinh ghen tị mà còn có cảm giác tự hào. Nhìn hoàng đệ mình ngồi an nhiên trên ngai vàng, hắn biết mình bị lừa, trong lòng khó hiểu nhưng cũng không nghĩ sâu xa.

Thái tử Cảnh Thụy ngồi trên ngai vàng nhìn xuống, trong tâm nảy sinh bất an nhưng vẫn cố kìm lại để tươi cười hỏi han vị đại hoàng huynh của mình chốc lát.

Về cơ bản, chiếu theo luật pháp Đông Quốc thì Tiên hoàng vừa mất, tân hoàng lên ngôi phải giữ hiếu bảy ngày rồi mới được làm lễ tiếp nhận quyền hành, trực tiếp ngồi lên ngai vàng ở chính điện. Còn trong bảy ngày kia nếu có thiết triều hay chính sự quan trọng thì tân hoàng phải ngồi ở chiếc phản gỗ đặt trước ngai vàng, hay còn gọi là ghế Hoàng bị. Do đó việc thái tử Cảnh Thụy chưa lên ngôi mà đã ngồi ở ngai vàng sẽ biểu thị cho việc hoặc ý muốn c·ướp ngôi. Tuy nhiên vì loạn lạc bên ngoài, nên cũng chẳng có ai để ý thái tử làm gì, đi đâu, ở đâu. Mọi người đều rụt tai rụt cổ bảo vệ cho cái mạng của mình trước đã.

Tất nhiên sẽ chẳng có ai để ý, ngoại trừ Phù Vĩnh. Phù Vĩnh đã sớm thấy điểm này. Hắn chỉ cười thầm trong lòng. Sợ rằng vị hoàng đệ này cũng chẳng để phụ hoàng của mình vào mắt.

'Quân huynh, lâu chưa gặp, huynh có khoẻ không?'

'Ta khoẻ. Sao? Thái tử nào bị ám tiễn?'



Thái tử nghe tới đó cười nhạt, vẫy tay một cái, mười cái bóng đen xuất hiện xung quanh Phù Vĩnh.

Phù Vĩnh nhìn chằm chằm vào người ngồi trên ngai vàng, ngờ vực không rõ tên kia đang làm gì thế này.

'Tham kiến Phù Vĩnh điện hạ.' - Tên áo đen đứng sau lưng hắn bất ngờ đánh tiếng - 'Ta chưa nói được mấy lời đã thấy ngài chạy mất. Ngài thỉnh giáo như thế này cũng không quá tốt đâu nha.'

'Đông Cảnh Trương? Ngươi ở đây làm gì?'

Hắn quay người lại, đã thấy một tên áo đen tháo mặt nạ ra, nhìn hắn cười khanh khách. Đúng, tên kia chính là Đông Cảnh Trương. Nhưng sao Cảnh Trương lại đi theo hắn, lại làm cách nào để vào được điện này?

'À, thì ra ấy ngài lo lắng cho Thái tử điện hạ. Có vẻ như bổn vương trách nhầm ngài rồi.'

Tâm Phù Vĩnh không ngừng nhảy lên. Sao tên kia biết? Hắn không nghĩ được nhiều, chạy lên chắn trước mặt Thái tử, nói:

'Ngươi đừng hòng.'

'Bổn vương thực không dám làm chuyện kinh thiên động địa như vậy.' Tiếng kiếm xuyên vào ngực sắc lạnh, máu trước áo Phù Vĩnh đã ướt đỏ một vùng. 'Chuyện thí vua sát huynh chỉ có các ngươi mới làm được thôi!'

'Thái tử?... Thái..'

Phù Vĩnh gục người xuống, mắt mở trừng trừng. Hắn vẫn chưa tin mình bị Thái tử, người hoàng đệ hắn hết mực yêu thương dạy dỗ đâm một kiếm tiễn hắn xuống hoàng tuyền. Hắn không can tâm. Hắn cần lời giải thích.

Nhưng Thái tử vẫn im lặng như cũ. Rút kiếm ra, lau đi máu ở lưỡi kiếm, cũng chẳng nói lời nào.

Mấy ngày sau đó ban bố cáo:

'Nghịch tặc Phù Vĩnh Đông Văn Quân trước m·ưu s·át tiên đế, sau có ý c·ướp ngôi. Ban án tử.'

Phù Vĩnh giật mình. Cảm giác đau đớn ở ngực đã kéo hắn ra khỏi giấc mộng cũ. Hắn chua xót. Ngày đó thậm chí hắn còn không thể nhìn được vẻ mặt của Thái tử ra sao, ngài có hay không một chút thương tiếc hay lưu luyến đối với người hoàng huynh của ngài?

Phù Vĩnh thở dài, vén rèm ở cửa sổ ra nhìn cảnh vật bên ngoài. Lần này hắn vào kinh trên thân phận của Hoàng Thừa là để thực hiện ý niệm đã ấp ủ suốt mười năm.

Hắn muốn giang sơn này đổi chủ!