Chương 18: Chinh phạt (4)
Gió Tây Bắc hiu hiu ngủ gật trên làn da người, mơn trớn lên từng tấc đất lạnh lẽo, gai góc mà sắc nhọn. Hoàng Thừa lặng lẽ đứng trên mỏm đá cao, chĩa về hướng vực sâu thăm thẳm, tay nắm chặt phong thư đã chẳng còn chút độ ấm nào. Gương mặt thiếu niên trắng bệch, môi răng cắn chặt đã rớm máu, mí mắt khép hờ, nhìn chẳng ra khí thế sôi sục của tướng quân Tây Bắc những ngày đầu đặt chân tới mảnh đất cằn cỗi này. Giọt nước đọng ở trên khóe mắt vùng vằng không muốn rơi xuống, giống như sợ hãi càng làm cơn gió điên cuồng ấy thêm cô quạnh hơn.
''Con vẫn chưa chịu tỉnh ngộ sao?''
Thừa giật mình giấu lá thư vào ống tay áo, vội vã lau khóe mắt, bấy giờ mới quay lại nhìn người đằng sau:
''Chúng con là lưỡng tình tương duyệt.''
Sĩ Linh cười, bi thống mà chua chát đến lạ:
''Dù là lưỡng tình tương duyệt, thì cũng không nên là hắn!''
''Tại sao lại không thể là Quân huynh?'' - Hoàng Thừa yếu ớt hỏi lại, hai hốc mắt đã cay xè, nay lại dần đỏ lên - ''Huynh ấy đối xử với chúng ta rất tốt, lại còn là người một phe. Còn nếu không phải vấn đề này, thì là tại sao? Mẫu thân, ta không quan tâm cái gì đoạn tụ, cái gì ma kính, chỉ cầu được cùng hắn tiêu dao tự tại. Cớ gì lại nhốt ta ở chốn gian xảo biếm trá này?''
Hoàng Sĩ Lĩnh không trả lời, bước chậm rãi về phía con trai mình, nhẹ nhàng rút lá thư từ ống tay áo Thừa ra.
''Con nên nhớ, con cũng là một phần của Đông gia.'' - Sĩ Linh tiếp tục - ''Phụ hoàng con, là Đông Đắc, là tiên đế Đông triều. Phụ hoàng con, bị chính hoàng huynh con, Đông Văn Quân g·iết c·hết. Phụ hoàng con, bị một kẻ thất danh trà trộn vào hoàng thất, tên Văn Hiển chiếm lấy ngôi vua. Và hơn cả, phụ hoàng con, c·ướp đi người chúng ta yêu nhất, nên ở cạnh chúng ta nhất, c·ướp đi mối giang sơn Hoàng triều!''
Hoàng Thừa nghe đến đây đầu óc choáng váng, nước mắt đã nhập nhòe, chầu trực muốn rơi, không còn ngăn cản nổi. Tại sao chứ? Một đời người thôi! Chàng tìm thấy người chàng yêu, tìm thấy người chàng muốn đối xử ôn nhu dịu dàng nhất trên thế gian này, tìm thấy một chút ấm áp le lói trong cuộc đời vốn dĩ đã không bằng phẳng của chàng, ấy mà lại phải nài ép bản thân từ bỏ vì những chuyện chàng không cách nào lay chuyển, cũng chưa bao giờ được nhúng tay vào. Lí do gì chứ? Chàng không quản. Chàng chỉ quan tâm đến hắn mà thôi!
''Không phải tha thứ là sự nhẹ nhõm sau cùng sao?''
''Đông Văn Thừa! Con nên nhớ, có những chuyện nếu tha thứ, vết sẹo đang âm ỉ đau sẽ bị h·ành h·ạ cho đến mọc mủ rồi nhiễm trùng. Ta trả lại họ Đông cho con, con về mà tiếp tục lưỡng tình tương duyệt với đại hoàng huynh của con. Sau này ta sẽ không nương tay mà thôn tính cái Đông triều mục rữa kia, lấy lại tất cả những gì ta vốn phải có, sẽ không còn niệm tình con là ai nữa.''
Hoàng Thừa nghe lời này trượt dài xuống, quỳ trước mẫu thân mình, hốc mắt đỏ bừng nhìn nàng xé đi bức thư mà chàng đã ôm ấp cả một đêm:
''Cho dù là không thể... Ta vẫn sẽ quay lại bên cạnh hắn. Chỉ cần có hắn là đủ. Mẫu thân, nếu ý người đã quyết như vậy, chi bằng chúng ta đoạn tuyệt từ đây.''
Trong thế gian này, tình mẫu tử là thiêng liêng nhất, là máu thịt không thể tách rời, cũng là thứ khó buông bỏ nhất. Nhưng ai đó đã nói, trong thế gian này, thứ thiêng liêng, khó buông bỏ nhất của nhà đế vương lại là quyền lực, lại là những trận oanh tạc tìm ra con thú đầu đàn. Vô tình nhất chính là nhà đế vương.
Hoàng Sĩ Linh vốn dĩ cũng không đặt Hoàng Thừa chàng lên trước, vậy dứt đi có khó gì?
Thứ Hoàng Sĩ Linh khao khát là tìm lại được bức tranh nguyên vẹn của quá khứ, của những gì nàng đã bỏ lỡ. Còn thứ Hoàng Thừa khao khát, chỉ là một cuộc sống có người chàng yêu.
Nỗi thù diệt tộc còn chưa báo, há nào lại có thời gian để dung túng kẻ tâm đã không yên? Nỗi lòng về người còn chưa nguôi, há nào lại có tâm trạng để bày mưu tính kế?
Hai mẫu tử, mỗi người một nỗi niềm riêng, tách ra để ngăn lại mối hậu họa sau này.
Hoàng Sĩ Linh nghe Hoàng Thừa vừa khóc vừa nói, có chút không tin vào mắt. Từ khi nào hài tử mình dứt ruột sinh ra lại có thể nói những lời tàn nhẫn đến vậy?
Vẫn phải chấp nhận thôi, thả chàng đi về nơi chàng muốn. Giữ lại Hoàng Thừa, Hoàng Sĩ Linh cũng là đang giữ lại một tên gián điệp trung tín của Phù Vĩnh phía bên kia. Cái này nàng thực sự không mong muốn.
''Lần đầu tiên ta thấy trên đời, hài tử một hai khăng khăng đòi đoạn tuyệt với mẫu thân.'' - Hoàng Sĩ Linh quay đi, cười lớn, mặc dù trên khuôn mặt nhiễm sương nhiễm gió đã xuất hiện những giọt nước mắt lăn dài - ''Vậy ta đi, và trừ phi một ngày nào đó ta kéo quân đứng trước Đông kinh gióng trống giục ngươi ra, đừng một lần nào tìm đến ta nữa!''
Đau đến xé tâm can, nhưng người còn v·ết t·hương đang dang dở chưa lành.
-----
Phù Vĩnh nóng lòng nhìn ba quân chỉnh tề trước mặt. Kho lương đã xây dựng xong, quân trang cũng đã tập hợp đầy đủ, chỉ còn chờ tin tức bên phía Hoàng Thừa gửi lại.
Một trận này hắn đánh liền đánh một lần cho xong!
Việc hắn cần làm chỉ là phá được phòng tuyến kiên cố nhất của địch rồi lấy cớ quân binh mỏi mệt mà rút về, sau đó tiếp tục gia cố lại biên giới, ổn định thế cục. Như vậy sẽ giải quyết được Đinh Trác và mối hậu họa ẩn náu phía bên kia Tây quốc, dưới vỏ bọc Tây triều.
Tây Chu Sa Tây Thái Tổ vừa mấy ngày trước xuống một đạo chiếu, rằng không cho quân Đông quốc mượn đường Tây quốc để làm bất cứ việc gì, đóng cửa biên giới với lí do bảo vệ đất nước trước những nguy hiểm tiềm tàng từ hai nước láng giềng.
Phù Vĩnh sau khi nhận được tin truyền tới từ kinh thành, gấp rút gửi thư đoán ý của Hoàng Thừa, nếu có Hoàng Thừa viện trợ cho thì chuyện này không phải là vấn đề lớn. Phù Vĩnh tuy vẫn hoài nghi về Hoàng Thừa, nhưng trong lòng vẫn nhen nhóm một chút niềm tin, chờ đợi chàng đến hôm nay đã gần một tuần mới tự mình đốc thúc binh lương, chờ lệnh sẵn sàng chiến đấu.
Đất cát bay mù mịt, khí hậu nóng hạn miền Nam khiến binh lính mỏi mệt không thôi. Nếu bỏ qua thời cơ lúc thiên nhân còn hòa hợp, kết quả sẽ rất khó nói.
''Thái sư đại nhân, thư từ Tây Bắc đại tướng quân truyền đến!''
Phù Vĩnh mặt mày dãn ra, vội vàng cầm lấy lá thư, gương mặt không giấu nổi nụ cười. Hắn quay trở lại vị trí cao nhất, ra lệnh gióng trống dài ba hồi, Tây Hạ kiếm sáng loáng cũng được rút ra từ vỏ:
''Ba quân nghe lệnh. Xuất quân!''
Tiếng nói sang sảng dõng dạc trên cao, phía dưới gần năm ngàn tinh binh nhất tề đáp lại, sau đó ùn ùn kéo về phía phòng tuyến của quân địch.