Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 17: Chinh phạt (3)




Chương 17: Chinh phạt (3)

''Chủ nhân, tỉnh, ngươi mau tỉnh lại.''

Phù Vĩnh chậm chạp mở mắt ra, lấy tay gạt đi ánh nắng chói chang bên ngoài, mơ màng hỏi tiểu Hắc đang hối hả bên cạnh:

''Có chuyện gì?''

''Kho lương... kho lương đầu tiên dựng lên đã cháy rồi.''

Tin tức truyền đến như đánh vào đầu Phù Vĩnh một búa thật kêu, thật nặng. Hắn lập tức bật dậy, phản xạ có điều kiện nắm lấy Tây Hạ kiếm, sau đó khoát tay để tiểu Hắc dẫn mình ra hiện trường.

Đinh Trác chẳng lẽ đã biết được toan tính của hắn rồi? Không hợp lí chút nào, dù sao mục đích cuối cùng của hắn cũng chỉ là Đông Cát Thục và Kỉ Thúc Trang nằm dưới quyền kiểm soát của đại quân Đông quốc; chẳng nhẽ nhất định phải để Kỉ đế đến nộp mạng, nhất định phải hi sinh vùng biên giới Đông quốc sao?

Nực cười, Hoàng Sĩ Linh nhanh như vậy liền quên nàng ta vốn dĩ là người Đông quốc.



''Chuyện này... Chủ nhân... Đêm qua chúng ta không thấy toán lính nào của Kỉ đế đi c·ướp b·óc gần khu vực kho lương, cũng không thấy chúng nhiễu loạn ở vùng quanh đó.''

''Ngươi thấy chuyện này có ý nghĩa gì?''

Tiểu Hắc hai mắt sáng bừng lên:

''Tất nhiên là có ý nghĩa, như vậy thì chẳng phải chủ nhân cũng biết được thủ phạm đã đốt kho lương sao?''

Phù Vĩnh nhìn tiểu Hắc, tiếp tục hỏi:

''Vậy thiệt hại có nhiều không?''

''Ngoài mất một ngày xây dựng ra thì không còn gì. Chiều nay bọn ta đúng là đã vác lương vào, nhưng đó chỉ là những bao tải đá dùng để đo thử sức chứa của kho lương, do vậy nên không hề tổn hại đến lương thực tiếp viện nhận từ kinh thành. Chỉ có điều...'' - Tiểu Hắc liếm liếm môi - ''Ruộng lúa gần xã Bố Chính bị phóng hỏa gần hết rồi.''



Phù Vĩnh nghe xong thở phào một hơi, hắn suy nghĩ quá gò bó rồi. Hoàng Sĩ Linh sẽ không tỉnh táo đến mức không phân biệt được lương thật lương giả sao? Trong khi tướng quân Đinh Trác vẫn lù lù như thế? Chỉ có thể là đám man di Kỉ quốc ngu ngốc làm càn mà thôi.

''Đây là cơ hội tốt.''

''Sao ạ?''

''Tiểu Hắc, dân đen là những kẻ dễ bị kích động nhất. Bọn chúng chỉ biết nghe theo những lời đồn đại và xúi giục. Không may chúng rất đông, và khi một tên đã bị cuốn theo dòng xoáy thì lũ lượt, một ngàn, một vạn, rồi chục vạn, trăm vạn sẽ cuồn cuộn mà kéo đến.''

''Ta đã rõ, chủ nhân.''

Phù Vĩnh hài lòng gật đầu, ậm ừ một tiếng cho tiểu Hắc lui rồi hít một hơi sâu, lòng thầm tiếc nuối giấc ngủ ban sáng. Đã lâu rồi hắn không có được ngủ ngon như vậy. Uể oải quay về doanh trướng, Phù Vĩnh bỗng nghĩ tới Đông Cát Thục, làm sao để đem hắn về kinh sau khi chiến sự xảy ra. Nếu ngay bây giờ vội vàng có hành động, chắc mẩm rằng bên Đinh tướng quân sẽ liền nhất nhất mà c·ướp cho bằng được người về Tây quốc.

Nhưng nếu Phù Vĩnh chậm trễ hành động thì hậu quả cũng không thể lường trước.



Ngày đó đưa Đông Kiều Lương về kinh thành, phong hắn từ hoàng thân lên hoàng thân vương đã là một bước lớn, động chạm đến không ít quan lại triều đình, chưa kể tới phe Đinh Trác. Phù Vĩnh thế nào không nhìn ra trung hình lệnh khó chịu với hắn chứ? Tấu sớ hắn cùng tên đó duyệt, một hai cũng nhất định trái ngược nhau, bất kể đúng sai thế nào. Mới đây trung hình lệnh còn ra cái sáng kiến giải quyết tình trạng thiếu quân lương, thật vĩ đại, lấy thuế muối đổi quân lương, ý kiến này khiến Phù Vĩnh dụi mắt nhìn theo không kịp.

Mối mọt triều đình ngày một nhiều, kiểm soát hoàn toàn được tiểu hoàng đế kia xem ra vẫn dễ hơn thâu tóm toàn bộ phe phái trong triều đình. Dựa theo Vũ thừa tướng, trong triều hiện giờ chia làm hai phái đảng:

Vũ trung hình lệnh Vũ Triết đảng, gồm các vị ở Hàn lâm viện và một số ở rải rác trong quan lại địa phương. Điển hình có thể nhìn ra được là Tấn hàn lâm học sĩ Tấn Võ, Lại thiếu sư Lại Tư Không, Khổng đô tổng binh sứ ty Bắc phủ đạo Khổng Tráng.

Trần tả tướng Trần Lâm đảng, gồm các vị ở định phủ biên giới, tiêu biểu nhất là Trần tướng quân Trần Dĩ, cũng là con trai của Trần tả tướng. Ngoài ra còn có Hình bộ thượng thư Vạn Tam, Lại bộ thượng thư Trần Vãn.

Phù Vĩnh xem lướt qua một lần những cái tên được vẽ trong lòng hắn, lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Gì chứ? Chỉ một vài tên nhãi nhép, chúng qua mặt được tiểu hoàng đế, nhưng tuyệt đối không lọt qua được lưới hắn giăng ra.

Trần Lâm liền không đáng lo, hắn kết đảng kết phái chẳng qua chỉ muốn sống cho yên ba đời quan hưởng phúc an nhàn. Còn Vũ Triết lại khác, hắn muốn tự phò tá mình lên làm vua. Cũng tốt thôi, trừ phi Đông quốc nhất thế diệt!

Những gì không phải của mình, tốt nhất không nên tranh lấy. Đông Cảnh Thụy là một ví dụ sáng ngời. Y không phải không thông minh, hay chưa đủ quyết đoán, chỉ là y bối rối đến độ mất trí trước những gì vây quay mình. Y đi tìm cảm giác an toàn, mà quên mất y đang trên ngôi cửu đỉnh. Đông Cảnh Thụy, nghĩ đến ngươi, Phù Vĩnh hắn vừa giận, lại vừa thương...

Dù gì Phù Vĩnh hắn cũng là cẩn cẩn dực dực bên cạnh y, không chút xảo trá, mưu mô nào.

Phù Vĩnh đi tới quân doanh ngồi xuống, ghé tai nói với tiểu Mã đang lim dim bên cạnh vài câu, sau cùng lẳng lặng viết thêm một phong thư nữa...

''Chiến sự ngổn ngang trăm bề là thế, chẳng hay Thừa có nhớ ta không...''