Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 19: Chinh phạt (5)




Chương 19: Chinh phạt (5)

Đại quân Đông quốc trận này đúng là thế như vũ bão, mạnh như chẻ tre, Đông Phù Vĩnh thúc quân đi được đến sông Lương thấy được phòng tuyến đầu tiên của quân địch trước mắt, nhịn không nổi hào hứng thổi một tiếng tù dài. Tiếng tù vang dội, đánh vào lòng kiêu hãnh của quân binh Đông quốc, lớp lớp người ào ạt xông lên chẳng màng đến sống c·hết tử sinh.

Thiên vận chuyển hóa, cán cân cũng lệch dần, Kỉ quốc dù kỉ luật là thế, nhưng quân số ít ỏi vì phải dàn trải ra nhiều lớp phòng tuyến, cộng thêm cả quân tinh nhuệ từ Bạt Nhược, Đột Thốt và Kỉ Thúc Trang chưa kịp tới tiếp viện cũng dần yếu ớt trước sức t·ấn c·ông như vũ bão của quân Đông. Cờ xí bay rợp trời máu, con ngạch dẫn ra sông Đông quốc cũng đã đỏ rực, xác người chất đống, xương trắng chỉn chu xếp thành hàng hàng lớp lớp chồng lên nhau. Binh lính dưới không khí c·hết chóc càng chém càng hăng, chọc thủng sự phản kháng yếu ớt của quân địch trong phút chốc.

Sắc trời tối dần, hoàng hôn ngả xuống, tiếng binh khí v·a c·hạm vẫn sôi nổi mà vang lên, không có dấu hiệu ngừng lại.

''Thái sư đại nhân, lớp thứ 3 đã bị chọc thủng!''

Tiếng tù lại một lần nữa vang vọng, chỉ có điều, so với lần trước lại đứt quãng và có phần gấp rút hơn.

Ngựa chiến hí một hồi đỏ mắt cũng tiếc nuối mà lùi bước chân, quân binh bỏ giáo xuống cũng chẳng đặng mà lui về Đông quốc.

''Thái sư đại nhân, bây giờ sĩ khí của quân binh rất cao, nếu đánh liền thì chắc chắn phá được lớp cuối.''

Phù Vinh khoan khoái nhìn trông Đinh Trác, nét mặt cương trực đang nôn nóng đợi câu trả lời của hắn đáp lại:

''Bổn thái sư còn nhiều chuyện ở kinh thành, chiến sự đáng lẽ không thể kéo dài, nay đã giam ta ở đây gần một tháng, không nên rề rà hơn nữa.''

''Ý ngài là không vào Kỉ Thúc Trang nữa?''

''Tướng quân nói xem có thể không?'' - Phù Vĩnh chép miệng - ''Có thể đến, nhưng không thể vào!''

Đinh Trác ngẩn người nghe câu trả lời của Phù Vĩnh. Đây rõ ràng không phải câu trả lời hắn mong đợi.

''Tại sao không thể, chúng ta mới dùng năm ngàn quân, còn ba vạn nữa ở phía sau liền thôi đi? Đây là cơ hội tốt, nếu Kỉ Thúc Trang lợi dụng thời gian ngưng binh để khôi phục lại thế trận ban đầu, chúng ta xem như đã xong rồi.''

''Tướng quân không biết, mười vạn quân ở phía sau có chức năng gì? Vì một cái phòng tuyến cỏn con liền dùng đến bảy vạn quân cũng không thể phá, ngươi thật không thấy có vấn đề sao? Việc thiếu lương hôm nay ta đã giải quyết xong. Lương thực ở ba kho lương ấy không phải dùng để tiến vào Kỉ Thúc Trang, mà dùng để phòng vệ biên giới lâu dài! Phòng tuyến kiên cố có nhiều cái lợi, nhưng mất nhiều thời gian thi công, Kỉ đế dựng lên phòng tuyến ấy cũng chỉ để đối phó với quân Đông, ngăn chúng ta liên hợp với mục tiêu của chúng. Hơn nữa một trận này là để bảo vệ con mồi của Đông quốc, cũng là để bảo vệ sự thái bình của con dân, khăng khăng đánh có ích lợi gì? Về số quân tiếp viện đã biến mất ta không truy hỏi, nhưng mong tướng quân sau này hãy làm việc cẩn trọng hơn.''

Đinh Trác nghe xong đen mặt, không phản bác mà cáo lui. Phù Vĩnh nhìn theo Đinh Trác, ngón tay theo thói quen lại sờ vào ngọc bội mát lạnh ở chuôi kiếm. Những gì hắn trách mắng Đinh Trác hoàn toàn là thật, hơn nữa, hắn muốn ngầm cảnh cáo Đinh Trác. Đông Phù Vĩnh sẽ không trực tiếp gạt đi ý kiến của họ Đinh, làm vậy chẳng khác nào tuyên chiến với Hoàng Sĩ Linh cả. Nhưng chính sự ở triều đương còn rối ren, lại thêm c·hiến t·ranh bên ngoài sẽ khiến triều đình Đông quốc chẳng mấy sụp đổ. Dù là hắn, là Hoàng Thừa, hay là Vũ Phong cũng đều chống đỡ không xong.

Không phải tự nhiên Phù Vĩnh ra lệnh rút quân trước phòng tuyến cuối cùng.

Đây là phòng tuyến kiên cố nhất, tập trung hỏa lực mạnh nhất. Lưu ý là hỏa lực. Thế nên dù quân Đông có đông và tinh nhuệ đến đâu mà chỉ dùng giáo xông tới thì chẳng khác gì chui đầu vào rọ. Tất nhiên Phù Vĩnh không hề biết những việc này, vì quân Đông ngày trước một phòng tuyến cũng không phá nổi thì làm sao biết ở đầu não kẻ địch có những mối nguy gì để đề phòng? Hắn trong lòng thầm cảm ơn Hoàng Thừa đã kịp thời đưa cho hắn bức thư ấy, vài dòng thôi nhưng cũng khiến hắn tín nhiệm Hoàng Thừa thêm vài phần.

''Nơi trung tâm có pháo và súng hoa mai bắn ở cự li ngắn, đã gấp rút đưa hỏa quân tới tiếp viện.''

Trong thời gian chờ đợi tiếp viện, chỉ có thể giao chiến nhỏ lẻ ở các điểm xung quanh phòng tuyến, tránh đi phạm vi hoạt động của pháo và súng ống địch. Chỉ trong tầm rạng sáng mai liền có thể công đồn. Hoàng Thừa sau khi nhận được thư của Phù Vĩnh đã ngay lập tức đưa quân tới, thư đáp lại cũng được gửi ngay sau đó.

Quân lính xong một trận đánh dù mệt mỏi nhưng ai nấy đều tươi tỉnh, sau bao nhiêu ngày sa lầy ở biên giới, cuối cùng họ cũng sắp được trở về kinh thành. Những ai may mắn hơn còn được xuất ngũ, lĩnh tiền thưởng về với gia đình, vợ con; hoặc thăng quan, tiến chức nếu lập được công trạng lớn.

Phù Vĩnh cho quân đóng ngay gần phòng tuyến vừa bị phá, đốt lửa nướng thịt, uống rượu ăn mừng. Bọn hắn sắp thắng, chắc chắn vậy. Vì thế nên thiết đãi một bữa này xong xuôi, ngày mai sẽ là ngày hạ màn.

''Thái sư đại nhân, phía bên kia hình như có người.''

Tên lính thú chỉ vào ánh lửa lập lòe phía xa, vội vã tâu báo với Phù Vĩnh. Đó là những tàn dư Kỉ quốc còn sót lại sau trận công tuyến sáng nay. Bỗng ''phập'' một tiếng, ánh lửa tự dưng tắt lịm, phía xa lại yên ắng tĩnh mịch như thường. Tên lính thú thấy thế đổ mồ hôi, mặt mày nhăn nhó định hô lớn báo động thì bị Phù Vĩnh ngăn lại, điềm nhiên đáp:

''Quân ta đánh du kích.''

Như bừng tỉnh, tên lính thú lập tức tươi rói, vâng vâng dạ dạ mấy tiếng rồi quay trở lại vị trí của mình, không quên cầm theo bầu rượu mới được phát cho.