Chương 16: Chinh phạt (2)
Sau khi Đinh Trác rời đi, Phù Vĩnh ngồi đăm chiêu một hồi. Đinh Trác hắn muốn phá kho lương ở Bạt Nhược, chuyện này kì thực không phải không thể.
Bạt Nhược là một châu nằm cuối đất Kỉ quốc, chứa kho lương ngay sau lưng Kỉ Thúc Trang, kinh đô của Kỉ quốc để tuỳ thời mà tiếp viện, ứng phó.
Phải biết rằng Đông quốc và Kỉ quốc là hai nước giáp biển, bao năm qua đều qua con đường này khiến kinh thương phát triển không ngừng. Vì thế nên có thể dùng đường biển đi vòng xuống Bạt Nhược rồi đánh ngược lên. Tuy nhiên việc này quá phụ thuộc vào yếu tố tự nhiên: tình hình thời tiết, tình hình gió bão trên biển, mà Phù Vĩnh hắn hoàn toàn mù tịt về mấy vấn đề này.
Có vẻ Kỉ quốc đã chuẩn bị cho một cuộc hỗn chiến ở kinh thành nhiều hơn là một cuộc tiến công chính thức vào Đông quốc. Kỉ đế chỉ xây dựng đúng một kho lương lớn ở phía sau kinh thành, phòng tuyến ở biên giới cũng được xây dựng rất chắc chắn. Bao năm Kỉ quốc phân tranh cao thấp với Đông quốc đều b·ị đ·ánh tới thảm hại, nên việc làm của Kỉ đế nếu vào thời điểm trước vẫn là vô cùng dễ hiểu. Tuy nhiên tình hình bây giờ của Đông quốc như rắn mất đầu, chim ưng mất cánh, thậm chí một đám man di mà Kỉ đế tuỳ tiện xua đi c·ướp b·óc ban đêm mà quân Đông cũng không đuổi nổi, phòng tuyến mấy gần mười mấy vạn quân cũng chưa đánh nổi một hào. Kỉ đế lãng phí chi tiêu vào mấy cái phòng tuyến và kho lương này khiến Phù Vĩnh thực không thể hiểu.
Gió ngoài quân doanh vẫn từng trận rít gào, cát bụi mù mịt che đi thiên cơ làm lòng người chẳng đặng mà bất an.
Bản đồ được mở ra, vùng đất bao đời đế vương Đông quốc khao khát cũng hiện lên trước mắt, Phù Vĩnh đăm đăm nhìn về phía kho lương Bạt Nhược. Chúng ở sau kinh thành và sát biên giới. Biên giới?
Phù Vĩnh mở to khoé mắt. Kỉ quốc này bao năm chỉ biết đi c·ướp b·óc, không dám xuất chinh, mà nay lại có gan lớn như vậy?
Bạt Nhược châu ngoài ở phía sau kinh thành ra còn nằm sát bên cạnh Đột Thốt, châu giáp biên giới với Tây quốc, hoạt động giao thương của hai quốc gia diễn ra mạnh nhất là ở đây.
Kỉ đế có lẽ do thám được hệ thống triều đình bù nhìn đang cai quản ở Tây quốc, nhưng hắn không biết rằng để cái hệ thống đó được vận hành trơn tru đến ngày hôm nay, nhân vật đằng sau nó phải kinh khủng đến bực nào.
Hoàng Sĩ Linh một tay che trời. Nàng ta không cần mất công đi săn, con mồi tự mò đến trước mắt.
Chỉ với một kho lương lớn, một đạo quân tinh nhuệ chuyện c·ướp b·óc, Kỉ đế mơ mộng hão huyền rồi sẽ phải trả giá thật đau. Tất nhiên Phù Vĩnh cũng không có ý định can thiệp vào, tình hình ở kinh đô Đông quốc cũng không tốt đẹp đến mức hắn còn có thể nhúng tay vào chuyện nhà người khác.
Vậy Đinh Trác nói phá kho lương ở Bạt Nhược, chi bằng nói rằng cho Tây quốc mượn quân để đánh từ trong ra, tạo thế gọng kìm kẹp Kỉ Thúc Trang ở giữa, nhanh chóng thu phục đất Kỉ.
Phù Vĩnh chưa điên mà làm chuyện đó. Làm như thế chẳng phải tự tay dâng lên tài nguyên cho Tây quốc sao. So với việc phải phiêu bạt trên một dải đất rộng lớn, xé từng miếng ra dễ cắn hơn nhiều.
''Tiểu Hắc, ngươi cầm cái này, một gửi về kinh đô, một đọc cho ba quân cùng biết. Trong ba ngày phải nhận được hồi âm, trong 7 ngày phải hoàn thành.''
Tiểu Hắc vâng vâng dạ dạ rồi chạy đi. Phù Vĩnh vừa viết một là giấy xin cầu viện lương thực, một là chiếu ban xuống yêu cầu xây dựng thêm ba kho lương ở sát bờ sông Lương. Hắn biết không thể thực hiện yêu cầu của Đinh Trác, đánh thẳng vào kho lương Bạt Nhược, cũng không thể gạt hẳn đi mà rút quân về. Thế nên Phù Vinh đành làm một nửa, chần chừ một nửa, tuỳ theo phản ứng của Đinh Trác mà ứng biến.
Chiến sự vì Phù Vĩnh đứng ra chủ trì cũng dần giảm nhiệt. Ban đêm các toán quân Kỉ quốc vẫn lân la c·ướp b·óc, nhưng vì Phù Vĩnh ra lệnh tập trung lực lượng để trấn áp quân trộm c·ướp, dừng công tuyến nên mọi sự dễ dàng như trở bàn tay. Mấy ngày nay sau khi dẹp loạn xong xuôi, người ta còn phát hiện ra những ngọn giáo khắc chữ Kỉ, là v·ũ k·hí của quân chính quy Kỉ quốc. Có lẽ đám người man di c·ướp b·óc ban đêm đã chẳng còn mấy mống, Kỉ đế đành phải xua một số nhỏ quân chính quy đi thay, duy trì thế phòng thủ chủ động trước Đông quốc, để dành lực lượng chính cho cuộc t·ấn c·ông vào Tây Vực.
''Chủ nhân, có thư từ kinh thành gửi tới!.''
Phù Vĩnh thầm nghĩ lần này thư phản hồi tới thật nhanh, đúng ba ngày. Vũ Phong còn gửi cho hắn tận hai phong thư, cả hai đều được đóng dấu kĩ càng. Phù Vĩnh nhanh tay xé cái thứ nhất ra, là thư nói về tình hình vận chuyển quân lương và thời gian vận chuyển. Vũ Phong ước chừng ba ngày nữa lương thực tiếp tế mới tới, trong trường hợp quá trình được vận hành trơn tru. Ngoài ra ông cũng đã bố trí thêm một ngàn thuỷ binh tới tiếp viện, nói rằng đã nghe qua ý kiến của Đinh Trác, cảm thấy nó không tệ.
Phù Vĩnh nhìn phong thư ngũ vị tạp trần, giở tiếp phong thứ 2. Mở ra thì đóng dấu bên dưới không phải của thượng thư phủ, mà là của Nh·iếp Quyết vương phủ - Đông Kiều Lương. Lông mày thanh tú nhướn lên, đôi mắt cũng hẹp lại, bây giờ Phù Vĩnh có thể chắc chắn rằng Đông Kiều Lương không chỉ là một tên đần bảo gì làm nấy, hắn cũng rất có tác dụng.
''Hoàng công chúa trở về Tây quốc, Hoàng Thừa tướng quân không có động tĩnh gì, Đông Cảnh Thuỵ trong Tĩnh Qua cung nhờ Vũ Liêu chữa trị đã tỉnh táo được hơn năm phần. Đông gia còn lại nhờ cả vào ngài.''
A... Ai bắt hắn chữa trị cho tên hoàng đế khốn kiếp kia chứ? Vũ thừa tướng không biết huyền cơ bên trong thì có thể hiểu, còn tên tiểu vương tử này...
Phù Vĩnh lắc đầu. Đông Kiều Lương mới chỉ nhận biết được Hoàng Sĩ Linh là công chúa tiền triều, còn chuyện của nhiều năm trước vẫn mù tịt. Cũng không trách được, hậu duệ của Đông gia tuy là dòng dõi của thiên tử nhưng vô cùng hiếm, hầu hết đều không có mối quan hệ với chuyện quá khứ của triều đình, quan tuyên ngôn ghi chép cũng không được cẩn thận. Bọn hắn đều là những hạt giống tốt cần được rèn luyện tưới tắm cẩn thận, làm sao để hái được quả ngọt, chứ không phải gặt ra những con dao hai lưỡi.
Phù Vĩnh phất tay bảo tiểu Hắc đóng cửa quân doanh lại, t·hiêu r·ụi hai phong thư rồi bắt đầu cầm bút hí hoáy một hồi, số phận của hai tiểu vương tử họ Đông đã được sắp đặt một cách chóng váng.
Mà họ, kết cục cũng không có tốt đẹp là bao.