Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 15: Chinh phạt (1)




Chương 15: Chinh phạt (1)

Dải đất phía Nam màu mỡ trù phú, đường đi cũng bằng phẳng, hiếm có núi cao đèo sâu, nhưng cũng không thể vì thế mà kết luận rằng Nam chinh là một chuyện dễ dàng.

Vốn dĩ cần phải gấp rút chi viện cho chiến trường phía Nam không chỉ là một màn kịch được ngẫu nhiên dựng lên che mắt thiên hạ. Vì Đông quốc dù thế mạnh như chẻ tre, sau bao nhiêu biến cố chốn thâm cung cốc đế cũng sẽ lụn bại dần dưới một q·uân đ·ội có tính tổ chức và kỉ luật cao như Kỉ quốc.

Tiết trời tháng mười đã sang thu, thế nhưng ở châu Bố Chính hay các vùng lân cận phía Nam vẫn nắng nóng khô hạn. Nơi đây chỉ có hai mùa, mùa mưa nhiều và mùa mưa rất nhiều; mùa nắng nóng và mùa nắng nóng hơn, hoàn toàn không tìm ra được một chút mát mẻ nào khiến cho lòng người không ngừng oán thán.

Phù Vĩnh đã kinh qua không biết bao nhiêu hiểm cảnh, bao nhiêu khắc nghiệt trong suốt cuộc đời chinh chiến của hắn nhưng vẫn không sao chịu được tiết trời oi bức ở phía Nam. Hay nói cách khác, ít nhất là, hắn đã hiểu được lí do tại sao lương thực vừa chi đã hết, quân nhu vừa cấp đã cạn, binh lính vừa tới đã tiêu.

Chuyến gặp Đinh Trác tướng quân lần này là chuyến gặp gỡ quan trọng. Phù Vĩnh cần lấy từ tay Đinh Trác bản đồ chiến trường phía Nam, bản đồ biên giới và bản đồ Kỉ quốc. Làm tướng nhiều năm nên hắn hiểu rõ, bước đầu tiên của chiến thắng là hiểu rõ kẻ thù. Mười mấy năm trước, cũng chỉ vì quá chủ quan, tin vào kẻ không đáng tin khiến hắn rớt xuống yên ngựa. Bây giờ cơ hội một lần nữa xuất hiện, Phù Vĩnh tự hiểu rằng hắn phải nắm chặt lấy. Cuộc đời hắn có bao nhiêu cái ''cơ hội một lần nữa xuất hiện'' kia chứ?

Phù Vĩnh mệt mỏi bước vào doanh trại Đông quốc đóng cạnh con sông Lương cắt ngang hai nước Đông - Kỉ. Khuôn mặt hắn dù chưa vào trận tuyến đã nhem nhuốc khói, thân mang giáp phục chỉnh tề, cây kiếm giắt bên lưng còn khắc hai chữ Tây Hạ sáng loáng. Phù Vĩnh hồi sinh sau bao phen c·hết đắm, giờ đây đang hừng hực khí thế muôn leo lên vị trí ban đầu.

Sau khi phá được vụ đại án tưởng chừng phức tạp nhưng rất đơn giản ở Bố Chính kia, uy danh của Giám quốc công thái sư trong dân chúng tăng lên vùn vụt. Người ta tung hô ca ngợi hắn, hoàn toàn đã quên mất việc chỉ mới một tháng trước thôi, họ vẫn còn đang chì chiết Đông đại hoàng tử là quân tội đồ bất kính bất trung.

Phù Vĩnh ngồi trong doanh trại đợi Đinh Trác tới, tay mân mê chuôi kiếm, ngón tay lần theo khôi ngọc bội được dắt ở đầu chuôi. Ngọc bội màu xám nhạt, sờ vào mát lạnh, trông thoáng qua có chút u ám, tối tăm, lâu lâu lại loé lên như khấp khởi phát giác một tia hi vọng tới gần.

Cửa quân doanh sột soạt mở ra, lính canh hai bên nghiêm chỉnh cúi đầu, bên trong Phù Vĩnh cũng nhanh chóng đứng dậy, bước tới cửa quân doanh.

''Thần, Nam bình nguyên soái đại tướng quân Mục Viễn Đinh Trác, thỉnh an giám quốc công thái sư.''

''Đứng dậy cả đi.''

Đinh Trác tướng quân là một thân võ tướng, đương nhiên cơ thể sẽ vô cùng phát triển. Thân cao tám thước, thịt bắp vai u, tay chân rắn rỏi, nước da sạm đi vì nắng gió của những cuộc viễn chinh. Mặt Đinh Trác là khuôn mặt chữ điền tiêu chuẩn, ngũ quan hài hoà, không giận mà uy. Mới chỉ xét ngoại hình thôi, Mục Viễn tướng quân Đinh Trác đã nhận được muôn vàn kính trọng, nể nang từ ba quân dưới trướng. Hơn cả, đầu óc của Đinh tướng quân rất linh hoạt, võ nghệ còn cao cường, do vậy nên dù làm việc có hay tuỳ hứng, nhưng bao giờ Đinh Trác cũng hoàn thành rất tốt những việc được triều đình phân phó.

''Tình hình tiến quân sang đất Kỉ thế nào?''

Đinh Trác vẻ mặt đăm chiêu, tay trải ra một tấm bản đồ, chỉ về dấu X lớn được đánh dấu trên đó:

''Đây là phòng tuyến lớn nhất của Kỉ quốc, được bố trí với bốn lớp phòng ngự bên ngoài. Lớp đầu tiên là dải hảo nước được dẫn nguồn trực tiếp từ sông Lương, bao bọc lấy vòng ngoài; lớp thứ hai là hào nông, hào sâu, bên dưới có vô số những bẫy tự chế, chông, cọc vót nhọn thủ sẵn; lớp thứ ba là một con rạch nhỏ không sâu lắm bố trí những tiểu thuỷ quân luôn luôn túc trực ở đây; lớp thư tư là hào đất, đây là lớp được đào sâu nhất, bố trí bẫy nhiều nhất. Còn vị trí trung tâm, dấu X to nhất này là nơi tập trung hoả lực mạnh nhất, là đầu não của tuyến phòng ngự bốn lớp mà Kỉ quốc dựng ra.''

Chuẩn bị chặt chẽ đến bực này, có lẽ trong suốt quãng thời gian Đông Cảnh Thuỵ còn đang tìm cách trường sinh bất lão thì Kỉ đế đã hoàn thành xong rồi đi. Kỉ quốc không đánh dồn dập, chúng khiêu khích đối thủ từng chút một. Ban ngày tử thủ bên này sông, đêm xuống thì xua toán người chuyên hành nghề c·ướp b·óc sang bên kia sông để c·ướp phá lương thực. Vì lẽ đó mà chiến sự giằng co đã hơn một tháng trời vẫn không có bước tiến chuyển gì mới. Quân ta cũng đã nhiều lần thử công thành phá tuyến nhưng rồi cũng đều hết lương thực mà quay về.

''Vậy bây giờ Đinh tướng quân cần thêm gì để có thể cởi bỏ lớp phòng ngự chắc chắn này đây?''

''Thần cần một nguồn lương thực dồi dào, cung cấp liên tục, không đứt đoạn.''

''Vậy thôi?''

''Đồng thời phá được kho lương thực ở Bạt Nhược Kỉ quốc!''