Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 14: Tử




Chương 14: Tử

''Chủ nhân, thật sự thì tại sao lại ban Phương Điền và Nguyễn Bá án tử? Ngươi đuổi ta đi sớm quá, không xem được thêm chút nào nữa.''

''Ngươi có thể hỏi tiểu Mã cơ mà? Thôi để cho ta ngủ đi.'' - Phù Vĩnh nghe thấy tiếng tiểu Hắc lảm nhảm vào sáng sớm mệt mỏi đáp lại.

''Chủ nhân, ngươi quên rồi sao? Hắn đã đi gặp Đinh tướng quân rồi.''

Thấy Phù Vĩnh vẫn chưa có ý muốn dậy, tiểu Hắc tiếp tục ba hoa:

''Mà dù chủ nhân không muốn tiếp ta thì hôm nay ngươi cũng phải đi ra Nam trận cứu vãn tình thế, chuyện rất gấp, nên là thỉnh dậy sớm một chút rồi kể ta nghe chuyện cha con nhà họ Nguyễn kia đi. Đừng keo kiệt vậy mà.''

Phù Vĩnh nghe tên kia lải nhải cũng đã sớm không còn buồn ngủ nữa, bất lực ngồi dậy:

''Được rồi, được rồi, ta kể ngươi nghe là được.''

Sau khi tạm thời đưa Tần Phi Vũ đang trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh ra ngoài, Phù Vĩnh tiếp tục quay trở về ghế ngồi ở chính diện, gõ ba tiếng vào bàn, đánh vỡ cái không khí bàng hoàng khi ấy.

''Còn chờ gì nữa thưa thái sư? Chúng ta đã được về chưa vậy?'' - Nguyễn Phương Điền nóng vội hỏi Phù Vĩnh

''Chưa, các hạ xin hãy bình tĩnh. Vì ngoài đại tiểu thư họ Tần c·hết ra, còn thêm bốn người nữa b·ị s·át h·ại. Theo Tần tri châu trình lên, phương thức gây án với những người kia hoàn toàn giống nhau.''

''Vậy... Chẳng phải là Tần Phi Vũ sao? Cậu ta trong lúc điên loạn đã cầm dao g·iết bừa, rồi hành xác họ dã man như vậy.''

''Nguyễn công tử, bổn thái sư một lần nữa nhắc cho ngươi nhớ, Tần Phi Vũ ra tay với tỷ tỷ của mình bằng thạch tín, hơn nữa còn là túi thơm cậu ta tặng cho tỷ tỷ của mình. Qua kiểm tra ta chỉ phát hiện thêm một túi thơm nữa ở phòng Tần Phi Vũ, nhưng không mang độc. Kiểm tra xương cổ của những người bị hại, xương vẫn là màu trắng, không có dấu hiệu chuyển nâu. Trong thân thể càng không tìm thấy gì. Vì vậy những n·ạn n·hân tiếp theo không phải bị trúng độc mà c·hết, thêm nữa, không phải cùng một người gây án.''



Đại đường vốn im lặng như tờ lại dấy lên một trận bàn tán qua lại, người nhà những kẻ xấu số vẫn đội khăn tang, ngậm ngùi đứng ở phía sau nghe quan thái sư khảo xét.

''Bốn người này ta đã điều tra lai lịch rất rõ ràng, xem chừng đều không có quan hệ với những người ở đây, thế nên những vụ g·iết người liên tiếp này đều là n·gộ s·át, không có kế hoạch trước, nhưng h·ung t·hủ lại dựa theo cách gây án của Tần Phi Vũ được truyền ra ngoài ít lâu. Làm như vậy vừa có thể thoát tội, vừa có thể thoả mãn chính bản thân h·ung t·hủ.''

Phù Vĩnh nhớ lại tình trạng t·hi t·hể của những người ấy, quả thực là vô cùng thảm thương. Những vết bầm trên lưng tịch tụ thành một mảng lớn, máu thịt lẫn lộn, v·ết t·hương bị rạch ra sau lưng do bị tác động mạnh đã không còn thấy hình dáng ban đầu. Bàn tay bàn chân đều bị đập nát. Chỗ này có khác một chút so với Tần tiểu thư trước đó, không bị cắt lìa cả tay chân.

Đập đến nát bét như vậy, một là hận bốn người kia đến tận xương tuỷ, hai là biến thái, và ba là đang cố che giấu điều gì đó.

Hung thủ đang muốn che giấu chuyện gì?

Những vết chém không còn thấy hình dáng, không thể xác định được nguyên nhân gây t·ử v·ong. Nhưng có lẽ hơn hết, h·ung t·hủ không muốn cho người khác nhìn thấy vết chém. Vết chém của hắn là vết chém đặc biệt, mĩ miều hơn nhiều.

Trên đất Bố Chính này chỉ có hai nơi sở hữu dấu ấn riêng trên kiếm của mình, đó là Tần tri châu phủ và Nguyễn phủ. Tần tri châu phủ đặc điểm khi kiếm chém ra là sẽ để lại một vết sạm ở ngay gần vết chém, dọc theo chiều của cử động kiếm. Kiếm của Nguyễn phủ lại tạo thành một hình trăng khuyết rất mảnh, cong lại bao lấy đường chém. Và khi muốn xoá đi đặc điểm đó, nếu là kiếm của Tần tri châu phủ, thì vết bầm sẽ phải sậm màu hơn bình thường, không có khả năng dùng pháp y cũng không nhận ra. Trừ phi...

Trừ phi là kiếm của Nguyễn phủ. Mọi việc được xoá đi quá hoàn hảo, khiến người ta không khỏi nghi ngờ. Qua điều tra cũng biết được, những người này thường lui tới chỗ Tiêu lão bản đ·ánh b·ạc. Tuy không có giao tình với Nguyễn Phương Điền, nhưng như đã nói, đây là n·gộ s·át. Như vậy chỉ còn một khả năng, những người này đã biết những điều không nên biết.

''Trần lão nương, thỉnh lên trước đại đường tham gia xét hỏi.''

Trần lão nương là một người đàn bà đã ngoài lục tuần, làn da nhăn nheo, vóc dáng nhỏ bé đã có đôi chút gù xuống. Khoé mắt người đàn bà làm nông vốn đã khắc khổ, nay lại vì sự ra đi của đứa con trai duy nhất mà càng nặng xuống, trũng sâu. Bà lão từ từ đi vào đại đường:

''Tiểu Vấn là một đứa trẻ ngoan. Nó thường xuyên giúp lão nương làm việc đồng áng, lại còn hay mang tiền về, nói rằng nó lao động cực khổ bên ngoài. Mà nó nào có dùng đồng nào... Nó đưa hết cho lão nương, chuyện gì cũng đều sẽ nghĩ tới lão nương đầu tiên. Có ai mà ngờ, đứa trẻ ngoan như vậy, nay lại phải chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.''

Giọng bà lão chậm rãi, lâu lâu như nuốt xuống vài chữ, càng ngân nga cái thống khổ lúc ấy của bà.



''Thưa lão nương, bổn quan có thể xem số tiền mà Trần công tử mang về không.''

''A, được. Ta còn giữ lại một đồng làm kỉ niệm đây. Nó làm ta nhớ tiểu Vấn vô cùng.''

Phù Vĩnh nhận lấy đồng xu, mân mê chữ ''Tần'' sáng bóng ở giữa, tung lên không trung. Đồng tiền chạm mặt sàn, kêu leng keng vài tiếng rồi dừng lại. Nguyễn Phương Điền chạy đến cầm lên xem, hắn cười to:

''Ha ha, không phải đã rõ ràng rồi sao. Chính là do Tần tri châu, mọi người nhìn xem, Tần, đây là chữ Tần.''

Phù Vĩnh mỉm cười, tiếp tục lấy ra ba đồng xu nữa, tất cả đều mang chữ Tần, hơn nữa còn in lại vân tay do tay ai đó đã chạm vào máu.

''Một chữ Tần cũng không giải quyết được gì, vì đồng tiền này chỉ dùng để buôn những đồ quý giá của triều đình ở Bố Chính. Tuy dân đen không có, nhưng giới địa chủ quý tộc có rất nhiều. Mà ngươi nó xem ở cái châu Bố Chính này, đại gia có thể tự làm ấn kiếm, buôn bán lớn, lại có quan hệ mật thiết với Tần công tử là ai?'' - Phù Vĩnh nhìn Nguyễn Phương Điền, mỉm cười - ''Nếu Nguyễn công tử không phục, có thể lên đây thử vân tay của mình.''

Phương Điền nhìn những đồng xu đầy máu và dấu tay, biết phen này đã định, không nói gì quay mặt đi chỗ khác.

''Chuyện vui còn chưa hết đâu.''

Hôm trước lúc bắt Nguyễn Phương Điền, tiểu Mã đã vô tình thấy nhà kho phía sau b·ốc c·háy ngùn ngụt, ngọn lửa có màu vàng đậm. Phù Vĩnh nghe chuyện này đã ngờ ngợ, yêu cầu kiểm tra sổ sách thu thuế muối của Tần tri châu, rồi thầm kiểm tra kho muối của Tần tri châu phủ. May mắn Nguyễn phủ mới kịp xử lí xong xuôi bên đó, chưa thể sờ sang Tần gia. Vì thế nên Tần gia cấu kết b·uôn l·ậu muối với giặc Kỉ quốc cứ thế oanh oanh liệt liệt mà ra đi. Chỉ còn Nguyễn gia vẫn chưa biết đã rước hoạ vào người.

''Nguyễn Bá, ngươi nói cho bá tánh biết. Số muối ở nhà kho đằng sau phủ của Nguyễn gia là lấy từ đâu?''

''Thái sư... thái sư nói gì ta không hiểu?''

Nguyễn Bá đơ người, vẫn cố chấp phản kháng.



''Vậy số tiền Tần gia thoát lọt qua Nguyễn phủ, mấy đồng tiền mà ngươi dùng để bịt miệng bọn hắn, những kẻ đã bị ngươi g·iết dã man chắc ngươi cũng không biết chui từ đâu ra đúng không? Bá tánh vì chiến sự liên miên, nay lại phải gánh thêm tô thuế như trên trời do nhà quan và bọn địa chủ các ngươi đặt ra, chắc ngươi cũng vô can nhỉ. Nguyễn Bá, Nguyễn Phương Điền, các ngươi mở to mắt ra mà xem đống ngân phiếu trên bàn này là ai kí cho các ngươi? Và nó chui ở đâu ra?''

Đống ngân phiếu trên bàn chính là do Nguyễn phủ làm giả rồi cấu kết với Tần tri châu để phát ra, lừa gạt bá tánh. Bọn hắn thu thuế muối, chắc chắn là phải nộp cho triều đình và kê khai hạng mục dùng thuế đó. Nếu bọn hắn làm đúng, chắc mẩm chẳng ăn được bao nhiêu nên Nguyễn gia đã nghĩ ra cách làm giả ngân phiếu này, rồi dùng mối muối lậu mua chuộc Tần tri châu. Phải biết rằng muối đương thời bán rất được giá, vì đánh thuế cũng rất cao.

Phù Vĩnh vừa nói dứt hơi, bên ngoài đã vang lên tiếng chửi rủa. Đáng lắm, đã g·iết người rồi còn t·ham ô·, tội này không chém không dung.

Ba hồi trống nữa vang lên, đã đến lúc tuyên án, Phù Vĩnh giữ thẻ quan trước ngực, nghiêm nghị đứng lên. Giọng nói hắn sang sảng ở giữa đại đường:

''Tần Phi Vũ, g·iết người dã man, bất lễ với huynh đệ một nhà. Ban án tử.''

''Tần tri châu Tần Hạ Lán, cưỡng bức, hà h·iếp nữ nhi gia, l·oạn l·uân, t·ham ô· thuế má, bao che, cấu kết với thương gia gây tổn hại bách tính. Ban án tử.''

''Nguyễn Phương Điền, g·iết người vô số, t·ham ô·, cưỡng bức, hà h·iếp, đ·ánh đ·ập dân nữ. Ban án tử.''

''Nguyễn Bá, t·ham ô· thuế má, bao che cấu kết quan lại triều đình, gây tổn hại bách tính. Ban án tử.''

Phù Vĩnh kể xong trán cũng đã đổ mồ hôi:

''Ta nói ban án tử chỉ là qua ngôn từ, còn cách tiến hành cho tội trạng mỗi người đều khác nhau, cứ chiếu theo luật pháp mà làm.''

''Hừ, một lũ cầm thú, đi c·hết hết với nhau đi!.''

Phù Vĩnh buồn cười nhìn tiểu Hắc sôi sùng sục, vỗ vai hắn thúc giục:

''Chuẩn bị đi, chúng ta lên đường.''

-----