Chương 13: Tên điên nay đã biết đau lòng
''Cốc... cốc''
''Ai? Sáng sớm đã đến nhà người khác phá cửa rồi. Còn muốn có cơm đổ vào miệng không?'' - Gia đinh mở cửa phủ ra, mặt mũi cau có hét vào mặt những người 'không biết điều' đập cửa vào sáng sớm.
''Giám quốc công thái sư Đông Phù Vĩnh giá đáo.''
Tiểu Hắc liếc tên gia đinh không biết lượng sức mình, mặc kệ hắn quát mà ngân giọng truyền lệnh. Sau tiếng ấy gia đinh kia cũng im bặt, cun cút lui về phía sau, miệng đon đả:
''Mời... Mời các vị vào. Tiểu dân có mắt như mù, các vị thứ lỗi cho.''
Phù Vĩnh tay vuốt phẳng ngực áo, nhướn mày nhìn gia đinh, không biểu lộ nhiều liền hạ lệnh:
''Bất kính quan trên, năm mươi trượng.''
Gia đinh mặt tái lại quỳ sụp xuống, năm mươi trượng là muốn lấy cả cái mạng của hắn sao:
''Thái sư, thái sư ngài không thể như vậy. Mới sáng sớm thực sự hiếm có người gõ cửa, mà ta, ta...''
''Chuyện gì?'' - Giọng nói trầm khàn phát ra từ phía sau di dời sự chú ý của mọi người về phía nó.
''Ngươi là...''
''Ta là Nguyễn Bá, có gì sao?''
''Chúng ta là người của triều đình, đây là giám quốc công thái sư Đông Phù Vĩnh.'' - Tiểu Hắc vừa nói mắt vừa híp lại - ''Chúng ta đến để điều tra.''
Nguyễn Bá thầm vẫy tay ra hiệu cho người gia đinh kia lui vào trong, trên mặt vẫn tràn đầy khó hiểu:
''Điều tra sao? Chúng ta là dân buôn bán lâu năm, thuế má đều nộp đủ, cũng không có dính líu gì đến quan lại triều đình. Thái sư nói ở đây là điều tra cái gì?''
''Tiểu Hắc, không cần phí lời. Ra lệnh tạm giam Nguyễn Phương Điền đi.''
''Đã rõ thưa chủ nhân, bắt Nguyễn Phương Điền.''
Nguyễn Bá đến đây không bình tĩnh được nữa, chòm râu lão run run, ra chắn trước mặt Phù Vĩnh:
''Thái sư làm gì vậy? Làm thái sư liền có thể tự nhiên xông vào nhà thương nhân, ra lệnh bắt người như thế này sao?''
''Tất nhiên là có thể?'' - Phù Vĩnh cười cười, cúi xuống nói với Nguyễn Bá - ''Làm thương nhân còn có thể khiến người khác không có cơm đổ vào miệng cơ mà.''
Nguyễn Bá nghe vậy cứng người, thất thần nhìn quân lính đem con trai của mình đi. Hắn đã biết cái gì rồi? Lão cứ như vậy lẩm bẩm trong miệng rồi xoay người đi thằng vào phủ, mặc kệ Phương Điền la hét cầu cứu cha mình.
''Nguyễn công tử, mong ngươi có thể hợp tác, như vậy rất nhanh liền xong rồi.''
''Hừ, nếu các ngươi tới đây vì Tần Nhu thì ta xin phép không tiếp, còn là vì Tần Phi Vũ thì đặc biệt thỉnh thả ta ra. Hai chị em họ Tần này có cái gì mà khiến cho các ngươi phải q·uấy n·hiễu giấc ngủ của ta như vậy chứ?''
''Ngươi còn dám nhắc đến tên của đại tiểu thư sao? Nếu không vì ngươi, tiểu thư cũng không c·hết thảm như vậy.'' - Na tỷ im lặng nãy giờ bỗng đứng lên quát vào mặt Nguyễn Phương Điền, nàng quát xong liền gục xuống run rẩy, nước mắt nghẹn trong họng cũng cứ thế mà tuôn ra.
Phù Vĩnh bước lại gần đỡ nàng đứng lên, nhẹ giọng hỏi:
''Có chuyện gì sao? Cô nương có thể nói với ta không? Ta hứa sẽ tìm lại công đạo giúp Tần tiểu thư.''
Na tỷ sụt sùi một hồi rồi gật đầu:
''Là thái sư nói, không được nuốt lời.''
''Ta hứa.''
''Ta cùng Tần tiểu thư và Tần công tử lớn lên, tình cảm vốn rất tốt. Tần tiểu thư luôn luôn dịu dàng với chúng ta, nàng ấy lại rất đỗi xinh đẹp, chỉ là không hiểu sao bị dính vào tên đại l·ừa đ·ảo kia. Tần công tử cũng không phải là kẻ xấu như mọi người bêu rếu. Tiểu công tử lúc nào cũng để tâm đến đại tiểu thư, vì thế nên cậu rất ghét Phương Điền.''
''Ngươi nói ba hoa! Hắn còn ngồi đ·ánh b·ạc cùng ta, còn nhờ ta trả tiền bài bạc. Hừ, không ngờ các ngươi chỉ là một lũ sói mắt trắng, vô lương tâm giống như nhau.'' - Phương Điền nghe đến đây chồm người dậy phản bác, lại bị tiểu Mã giữ lại.
''Thỉnh Nguyễn công tử an phận.''
''Na cô nương, mời nói tiếp.''
''Đại tiểu thư gặp Phương Điền kia trong lúc nàng ấy đang đi sòng bạc đón công tử về. Hừ, tên họ Nguyễn đó có gì mà hay chứ. hắn tỏ ra đạo mạo, điềm đạm nhưng trong lòng lại như thú dữ. Nguyễn công tử đây đúng là có giúp công tử trả tiền bài, nhưng sau đó chính hắn lôi kéo công tử chơi bài nhiều hơn, thậm chí còn ngỏ lời với đại tiểu thư nhờ nàng giúp Nguyễn Bá cấu kết với Tần lão gia!''
''Có chuyện này nữa sao?''
''Đúng vậy, còn nữa...'' - Na tỷ hít sâu vào một hơi, cố giấu đi giọng nói đang dần run rẩy - ''Hắn ép đại tiểu thư phá thân, ép không được liền đánh nàng ấy. Tối đó đi từ chỗ Phương Điền về, đại tiểu thư đã khóc suốt một đêm, đến tối hôm sau đã thấy nàng bị treo lên trước cửa phủ, bị g·iết vô cùng dã man. Chính hắn, Nguyễn Phương Điền, chính hắn g·iết đại tiểu thư chứ không phải ai hết.''
Phù Vĩnh nhìn thấy sắc mặt Phương Điền khẽ biến, mắt không kiên định mà nhìn về bên phải, tay buộc ở hai bên hông đã bắt đầu gõ loạn thì càng chắc chắn rằng hắn ta có liên quan đến vụ này.
''Nguyễn công tử, ngươi nói xem có phải không?''
''Nói... nói dối... Ai ép nàng ta phá thân chứ. Chính nàng ta đã không còn trong sạch rồi!''
Phù Vĩnh nhăn mày lại:
''Tối hôm Tần tiểu thư b·ị s·át h·ại, ngươi đã ở đâu?''
''Ta ở đâu ư? Hừ, ta ở trong sòng bạc đến sáng hôm sau, ngươi có thể đến kiểm chứng. Chỉ có điều Tần công tử hôm đó không thấy ở sòng bạc.''
Phù Vĩnh nhắm mắt xâu chuỗi lại những gì hắn thu thập được từ hôm qua đến giờ. Phải rồi, có lẽ là như vậy! Hắn nghĩ xong liền gấp gáp nói với tiểu Hắc:
''Giải hắn đến tri châu đường, tập hợp tất cả mọi người lại.''
Tiểu Hắc nhìn chủ nhân mình mặt mũi sáng trưng thì biết hắn đã nghĩ ra được điều gì rồi, nhanh nhảu vỗ vai tiểu Mã, trong nháy mắt thần sắc tươi tỉnh mà làm theo.
----
Cạch
Cạch
Cạch
Ba tiếng gõ vang lên, ổn định đám đông nhốn nháo ở bên ngoài. Trong tri châu đường, những người cần xuất hiện đã tới đông đủ: Tần Hạ Lán, Tần Phi Vũ, Na tỷ, Nguyễn Phương Điền và có cả... Nguyễn Bá.
Phù Vĩnh ngồi ở chính đại đường, hắng giọng nói:
''Hôm nay bổn thái sư sẽ trực tiếp xử lí vụ án này. Vì đây là vụ án lớn, ảnh hưởng đến con dân châu Bố Chính, bổn thái sư hứa danh dự rằng sẽ làm sáng tỏ, không xu nịnh, không thiên vị, không làm những việc trái với lương tâm. Trong suốt quá trình xử án, nếu ai có thêm bằng chứng xác thực, xin cứ việc tuần tự theo hướng dẫn của nha phủ mà trình bày.''
Ba hồi trống vang lên, trong đại đường im lặng như tờ, ai cũng nín thở chờ đợi một vị giám quốc công thái sư sẽ xử trí vụ án này ra sao.
''Đầu tiên ta sẽ nói sơ qua về vụ án. Tần Nhu - đại tiểu thư họ Tần, con thứ nhất của Tần tri châu Tần Hạ Lán b·ị s·át h·ại vào ngày mùng 6 tháng 10. Ta muốn nghe Na cô nương nói về tình trạng Tần tiểu thư lúc được phát giác.''
''Dạ, khởi bẩm đại nhân. Hôm đó ta làm xong việc dưới bếp thấy tiểu thư còn chưa về, liền ra ngoài cửa phủ đợi tiểu thư. Đến nơi thì thấy gia đinh gác cổng đã ngủ hết, còn tiểu thư thì bị treo cổ lên giữa cửa phủ, trước ngực tim bị moi ra, hai bàn tay và hai bàn chân đều bị chặt hết, vô cùng thê thảm.''
Phù Vĩnh nhìn Na tỷ nước mắt lưng tròng bẩm báo không nhịn được nổi lên thương xót, nhẹ giọng bảo nàng lui về phía sau.
''Các vị nghe rõ rồi chứ? Vậy ta hỏi Tần tri châu cùng phu nhân, lúc đó hai người đang ở đâu?''
''Bẩm đại nhân, hạ quan cùng phu nhân đang ở trong phòng uống rượu, sau đó chạy ra đã thấy cảnh tượng đó rồi. Còn người th·iếp của hạ quan cũng đang đọc sách trong thư phòng. Chuyện này hỏi hạ nhân đều có thể làm chứng.''
Phù Vĩnh nghe xong hài lòng gật đầu:
''Đúng vậy, Tần tri châu nói xác thực không sai. Các hạ tại đây cũng đã nghe được tình trạng của Tần tiểu thư rồi chứ? Vậy cho nên Na cô nương, Tần tri châu cùng hai vị phu nhân đều không phải là h·ung t·hủ.''
Nghe đến đây Tần Hạ Lán thở phào nhẹ nhõm, tuy lão không gây án, nhưng danh dự và uy tín của lão vì chuyện này không thể mất thêm được nữa.
''Tần công tử, ngươi nói cho bổn quan nghe, ngươi có quan hệ như thế nào với Tần tiểu thư, và cả Nguyễn công tử ở đây nữa?''
Tần Phi Vũ lạnh mặt hừ một tiếng, dửng dưng đáp:
''Ta là em trai cùng cha khác mẹ với nàng ta. Còn Nguyễn công tử đây là ý trung nhân của nàng ấy.''
Ba chữ ý trung nhân được nhấn nhá thật mạnh, dường như có hàm ý mỉa mai.
''Sao cơ? Tần tiểu thư ngoan hiền như vậy, mà lại có thể kết duyên cùng tên họ Nguyễn kia á?''
''Chắc chắn bị hắn bỏ bùa rồi.''
''Nghe nói Tần Phi Vũ và họ Nguyễn kia chơi rất thân. Có lẽ nào là do Tần Phi Vũ sao.''
''Hừ, cùng một giuộc với nhau cả thôi, cá mè một lứa hết.''
''Nào, trật tự.'' - Phù Vĩnh lớn tiếng cất giọng - ''Nguyễn công tử, hôm x·ảy r·a á·n m·ạng, ngươi làm gì?''
''Ta đ·ánh b·ạc ở chỗ Tiêu thúc, ngươi có thể đến đó xác nhận.''
''Ta đã đi qua chỗ Tiêu lão bản xác nhận, đúng là tối hôm đó Nguyễn công tử đ·ánh b·ạc đến sáng hôm sau mới về. Dù có ra ngoài một khắc nhưng không đủ thời gian để đi đến địa điểm gây án, lại có thể treo người lên trước cửa phủ mà không bị ai phát hiện được.''
Tần Phi Vũ nghe đến đây từng ngón tay đã bấu chặt vào áo lụa, mắt trừng trừng nhìn Phù Vĩnh đang thản nhiên cười với mình.
''Cho nên là... Tần công tử, chỉ còn có cậu mà thôi!.''
Cả đại đường lập tức nhốn nháo, Tần Hạ Lán nghe vậy sắc mặt chuyển xanh, Nguyễn Phương Điền lại rất vui vẻ, vỗ tay ba tiếng, Na tỷ dường như không thể tiếp thu được, khoá chặt ánh mắt vào người Tần Phi Vũ.
''Gì cơ chứ, ngươi cũng biết trên cơ thể của tỷ ta có rất nhiều vết đ·ánh đ·ập. Tối hôm trước nàng ta gặp Nguyễn Phương Điền về thì bắt đầu suy sụp, rơi vào trạng thái như thế. Ngươi nói xem, tại sao không phải là Phương Điền đánh Tần tiểu thư tới c·hết, rồi đến đêm hôm sau sai người lẻn vào phủ tri châu làm những việc dơ bẩn đó? Tại sao nhất quyết phải là một người làm?''
''Tần công tử rất mau quên, rằng đêm hôm x·ảy r·a á·n m·ạng ngươi không có mặt ở sòng bạc, vậy ngươi đi đâu? Hơn nữa, ta tìm thấy cái này ở gần bờ sông, nơi xảy ra vụ án.'' - Phù Vĩnh điềm nhiên đặt chiếc túi thơm màu tím rất bắt mắt lên phía trước - '' Tần tiểu thư c·hết là vì trúng độc, những vết b·ạo h·ành không ảnh hưởng tới tính mạng, về những việc moi tim hay cắt tay chân đều xảy ra sau khi b·ị s·át h·ại mà thôi.''
Phù Vĩnh lấy chiếc túi thơm đi đến trước mặt Tần Phi Vũ:
''Ngươi nhìn xem? Quen không? Tỷ tỷ của ngươi vẫn nắm nó thật chặt, dù xuống dưới mồ cũng không buông.''
Nhìn bá tánh bên ngoài đang nhốn nháo một lượt, Phù Vĩnh cất giọng nói to:
''Nếu các hạ không biết thì đây là thạch tín. Chất kịch độc này khi dùng thì dù sau đó lâu ngày vẫn để lại dấu vết trong cơ thể n·ạn n·hân. Thứ độc hại thế này không hiểu sao lại được giấu trong túi thơm của Tần công tử. Tần công tử, nếu không phải túi thơm của ngươi, thì xin hỏi rằng cái túi thơm ở bên cạnh người ngươi đâu mất rồi.''
''Bình thường ta không dùng túi thơm.'' - Tần Phi Vũ xúc động nhìn túi thơm trên tay Phù Vĩnh, c·hết tiệt, cậu tưởng rằng cậu đã quẳng nó xuống sông rồi chứ.
''Trong phòng ngươi đích xác là có thêm một túi giống như thế này, mùi hương y hệt. Vậy cái còn lại trong đó chắc không phải của ngươi đâu nhỉ?''
''Nhỡ đâu có người đánh cắp rồi hãm hại ta thì sao?''
''Trong phòng ngươi còn thạch tín sót lại, ngươi tin không, thưa Tần công tử?''
Tần Phi Vũ đến đây biết mình đã không thể chối được nữa, choáng váng dựa vào cột.
''Nếu ngươi bắt ta, thưa thái sư liêm liêm chính chính.'' - Tần Phi Vũ ôm đầu nói - ''Thì ngươi cũng phải bắt hắn, và hắn, trả lại công đạo cho tỷ tỷ của ta. Nàng ấy... nàng ấy... bị hai tên lòng lang dạ thú này hại c·hết rồi.''
Tần Phi Vũ chỉ tay về phía Tần Hạ Lán và Nguyễn Phương Điền. Phù Vĩnh ngờ ngợ, hắn có thể hiểu lí do cậu ta tố cáo Phương Điền, nhưng còn Hạ Lán, ông ta liên quan gì đến sự việc này?
''Phi Vũ, ngươi đừng nói bậy, ngươi g·iết người còn không nói, giờ lại muốn hất nước bẩn lên người ta à?''
''Tiểu Vũ... Con nói gì vậy. Cha đã làm gì tiểu Nhu chứ?''
Tần Phi Vũ cười. Tiếng cười ai oán cứ thế văng vẳng cất lên trong đại điện:
''Ôi hất nước bẩn ư. Dù sao thì ngươi cũng không sạch sẽ gì cho cam, tên chó c·hết ạ. Ngươi moi tiền từ tỷ tỷ của ta không được liền bắt nàng phá thân. Sau đó phát hiện nàng không còn nữa thì tàn nhẫn ra tay đánh nàng. Ta phế đi tay chân của nàng chỉ để nàng đừng cố chấp chạy về phía ngươi nữa, đừng vì tên cặn bã như ngươi mà bỏ rơi ta. Nhưng nàng không nghe, nàng không có nghe...''
Tần Phi Vũ vấn nhớ như in ánh mắt của Tần Nhu nhìn mình khi đó, sắc lẹm, không chút lưu tình. Nàng vứt chiếc túi thơm cậu tặng xuống, lạnh lùng nói với cậu:
''Ngươi cũng chỉ là đệ đệ của ta thôi. Nguyễn huynh không làm gì ngươi để ngươi bôi xấu chàng như vậy. Ta luôn có chừng mực, và từ giờ, đừng xuất hiện trước mắt ta nữa.''
''Để làm ta không xuất hiện trước mắt ngươi, chi bằng để ngươi hoàn toàn biến mất.''
Và thế rồi, món quà đầu tiên cậu tặng tỷ tỷ, đã thành vật tố giác cậu xuống tay với tỷ tỷ của mình.
Tần Phi Vũ ứa nước mắt, quỳ rạp xuống chân Tần Hạ Lán:
''Phụ thân của ta, ha ha phụ thân của ta. Không ngờ có một ngày người làm phụ thân như lão Tần đây lại làm ra được chuyện ngần ấy dơ bẩn với con gái mình. Phụ thân kính yêu phá huỷ đi sự trong trắng của tiểu Nhu, rồi lại ôm ấp mẫu thân của nàng. Ta khinh.''
''Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ. Tên nghịch tử này. Ngươi có phải phát điên rồi không?'' - Tần Hạ Lán hoảng sợ lay mạnh người Tần Phi Vũ, lại bị cậu giáng cho một đấm quay cuồng.
''Sao cơ? Ăn nói hàm hồ? Vậy cái gì đây?'' - Tần Phi Vũ lấy ra một xấp giấy, ném vào mặt Tần Hạ Lán - ''Ngươi nhìn cho kĩ, là nàng tố cáo ngươi, là đại phu tố cáo ngươi, là tất cả mọi người tố cáo ngươi. Ha ha.''
Một hồi trong đại đường đều im bặt, chỉ còn tiếng rít thê lương đến tột cùng. Hơi lạnh của đông sớm trườn qua da thịt của mỗi người, khiến cho ai ai cũng tê rần, choáng váng.
''Đông thái sư, ngài nói cho ta nghe đi. Thiên hạ sẽ phi nhổ ta g·iết người, phỉ nhổ ta dã man tàn độc. Nhưng mà không đâu, ta nói ngài nghe, ta yêu thương tỷ ấy tha thiết, ta chỉ muốn tỷ ấy được thanh thản ra đi. Sống mà bị lũ sâu mọt ghê rợn kia đục phá từ bên trong sẽ còn đau đớn, khổ sở đến bực nào. Tiểu Nhu đã bị g·iết c·hết, g·iết c·hết bởi hai tên cầm thú kia. Đông thái sư ngài nói cho ta biết, tiểu Nhu sống như vậy, ta thực dằn vặt với lương tâm, vậy nên, giải thoát cho nàng khỏi thế gian dơ bẩn này là chuyện tốt, không phải sao?''
Phù Vĩnh đứng bất động trước ánh mắt van nài của Tần Phi Vũ, hắn chỉ đành thở dài, không nói lời nào. Tần Phi Vũ thấy vậy quay sang Nguyễn Phương Điền, chầm chậm tiến về phía hắn:
''Không ai được phép c·ướp tỷ tỷ khỏi ta, không ai được phép, nhất là hạng cầm thú như ngươi.'' - Nói xong liền nhìn về phía Tần Hạ Lán - ''Ngươi... Trước khi c·hết ta chỉ có một nguyện cầu, rằng ngươi nhất định phải bồi ta xuống hoàng tuyền, để ta được đâm nát thần hồn của ngươi. Loại người như ngươi một chút đều không đáng sống.''
Phù Vĩnh nhìn Tần Phi Vũ như hoá điên đang chạy đi chạy lại chất vấn hết Hạ Lán đến Phương Điền, từ Phương Điền qua Hạ Lán bỗng chốc tâm hơi động. Hắn đang nhìn thấy gì thế này?
Một tên điên. Và tên điên này, cậu ta đang đau lòng.