Chương 12: Tỷ tỷ của ta
''Tránh hết ra, tránh hết ra cho bổn công tử. Hừ ngươi nhìn cái gì, tránh ra.''
Tần Phi Vũ vừa đi vừa gào lên. Cậu ta xiêu vẹo nghiêng hết bên này sang bên kia, đôi chân loạng choạng đi về phía bãi đất trống leo lét những ngọn đuốc cháy.
''Ai... Ai mang tỷ của ta đi? Ta sẽ chém đầu các ngươi,phanh thây các ngươi, moi gan moi ruột các ngươi ra. Cái lũ chó c·hết này, biết bổn công tử là ai không?''
Phi Vũ lao thẳng đến nắm cổ một người mặc áo dài đỏ, lưng thắt đai đen, đầu đội mấn cùng màu với áo. Cậu ta liên tục lắc qua lắc lại người này, ngón tay không ngừng bấu vào da thịt hắn.
''Ngươi... ngươi làm gì... làm gì tỷ tỷ của ta rồi.?''
Phù Vĩnh vẫn đứng yên một chỗ, lặng nhìn hắn quấy phá trên người mình. Cậu trai trẻ này nom mới mười sáu, mười bảy tuổi. Gương mặt say rượu đỏ ửng lên trông rất khả ái, dáng dấp cậu ta cao ráo, thư sinh. Quan sát một hồi, Phù Vĩnh gỡ tay Phi Vũ ra, hất mạnh cậu ta xuống đất, lại nhìn quan tri châu đứng bên cạnh mặt đã tái mét không còn giọt máu:
''Hừ, nhi tử nhà ngươi đây sao?''
''Đại nhân... Đại nhân thứ lỗi. Hạ quan chắc chắn sẽ lôi hắn về, dạy dỗ cho hắn một trận. Nghịch tử đáng c·hết.''
Phù Vĩnh tựa tiếu phi tiếu nhìn Tần Hạ Lán làm trò mèo trước mặt mình, cũng không thèm để ý hắn nữa, quay sang bảo mấy tên lính bên cạnh:
''Làm thế nào để cậu ta tỉnh rượu thì làm.''
Mấy tên lính nghe xong liền ba chân bốn căng chạy đi múc một xô nước, dội thẳng vào đầu Tần Phi Vũ khiến cậu ta ho khụ khụ, vội vã đứng lên:
''Đứa nào to gan dội nước vào mặt bổn công tử? Á!'' - Phi Vũ bỗng bị ai thúc vào đằng sau đau điếng. Cậu ta quỳ phục xuống, thở phì phì, miệng không ngừng la oai oái.
''To gan, thái sư đứng trước mặt mà còn ăn xằng nói bậy, tội này đáng chém.''
Tần Phi Vũ nghe xong hoảng loạn đưa tay vuốt vuốt mặt mình cho tỉnh táo, cố gắng mở mắt nhìn lên. Phi Vũ thấy trước mặt mình là người áo đỏ khi nãy cậu lôi ra trút giận, lòng bắt đầu run. Gương mặt nghiêm nghị của người đó khi thấy cậu ta lê lết dưới đất bắt đầu cau lại, khiến cậu ta theo bản năng mở miệng ra xin xỏ:
''Xin... Xin đại nhân... Ta... À thần... thần không cố ý.''
''Trói hắn lại.'' - Phù Vĩnh ra lệnh.
Tần Hạ Lán nghe vậy ngay lập tức quỳ xuống, lết về phía Phù Vĩnh, lạy lục van xin không dừng. Tần Phi Vũ so với cha mình lại càng thảm hại hơn. Gương mặt thanh tú của thiếu niên đã trắng bệnh, môi mím chặt đã rớm máu, riêng con mắt vẫn lờ đờ vô thần, dường như cậu ta sợ điều gì đó, nhưng trong tâm vẫn vô cùng mơ hồ.
''Tên?''
''Tần Phi Vũ.''
''Ngươi là con Tần tri châu đây sao?''
''Đúng.''
''Vậy mẹ ngươi là?''
''Mẹ ta là thứ th·iếp, sinh ra ta ngay sau khi vào phủ tri châu.''
''Vì thế ngươi liền đ·ánh đ·ập tỷ tỷ của ngươi?''
''Gì cơ chứ? Đừng đoán mò.'' - Phi Vũ lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu - ''Thái sư không thể nói gì hợp lý hơn sao? Mẹ ta là thứ th·iếp thì có liên quan gì chứ.''
''Không phải sao? Mẹ ngươi là thứ th·iếp, lại còn cưới ngay sau khi mang thai ngươi, như vậy vẫn chưa bị ai phỉ nhổ sao?''
Tần Phi Vũ liếc Phù Vĩnh:
''Nông cạn. Dù mẹ ta có là thứ th·iếp thì sinh ta ra là nam hài, còn chị ta dù như nào cũng chỉ là hạng đàn bà mà thôi.''
Phù Vĩnh nghe như vậy gằn giọng;
''Tần công tử đây ăn nói nghe thật sảng khoái. Chính Tần công tử cũng không phát hiện ra mình cũng chỉ là một tên ăn bám nát rượu thôi sao?''
''Cũng có nhiều người nói qua rồi.'' - Phi Vũ điềm nhiên trả lời.
''Vậy tại sao ngươi lại đánh chị mình?''
''Ta có đánh sao? Ài, sao lại không nhớ gì chứ.''
''Là cha ngươi nói.''
Phi Vũ mở to hai mắt nhìn Tần Hạ Lán, Hạ Lán quay mặt ra chỗ khác, không dám nhìn con trai mình. Tần Phi Vũ thở dài một tiếng, đáp:
''Thì ta có đánh một ít.''
''Một ít thôi sao? Một ít mà ngươi nhìn lưng tỷ tỷ ngươi xem? Hay một ít liền có thể bầm đến như vậy rồi à?''
Phù Vĩnh vừa nói vừa nghiêng người ra, để lộ t·hi t·hể của Tần tiểu thư phía sau. Phi Vũ bấy giờ mới thấy xác chị mình, trán ứa mồ hôi, bực dọc quát:
''Thế nào? Chị ta l·ẳng l·ơ bên ngoài chắc b·ị đ·ánh cho rồi. Thái sư không thể nào không hiểu rõ về một người mà tuỳ tiện phán bừa như vậy. Đổ oan cho kẻ vô tội sẽ b·ị c·hém đầu đó. Đừng tưởng ngươi là thái sư mà thích làm gì cũng được, hoàng đế vẫn chưa c·hết đâu.''
Phù Vĩnh nghe lời này của Phi Vũ liền khựng lại, đăm chiêu một khắc, hắn phá lên cười:
''Đúng đúng. Tần công tử nói đúng, là bổn quan không phải. Nhưng nhắc đi cũng phải nhắc lại, người đ·ánh đ·ập người khác, đ·ánh đ·ập người trong gia đình liền bị phạt một trăm trượng, đày đi Cô Đáo, nếu mang phận thứ, phận kém hơn n·ạn n·hân liền bị tử hình. Ngươi nói xem cũng rất thú vị đúng không?''
Tần Phi Vũ nhìn hắn cười, miệng lầm bầm chửi tên thái sư này điên rồi, mắt rời đi nơi khác, căn bản không nghe Phù Vĩnh nói tiếp nữa.
''Thả hắn ra, cho hắn về.'' - Phù Vĩnh phất tay hạ lệnh - ''Trông chừng hắn cho cẩn thận, hắn chạy khỏi cái châu Bố Chính này thì các ngươi cũng không toàn thây. Tiểu Hắc, lại đây ghi chép cẩn thận những gì ta nói. Sau đó liền mang Tần tiểu thư đi mai táng cẩn thận. Hiểu chưa?''
Quân lính xung quanh đồng thanh hô rõ một tiếng rồi ai vào việc nấy. Tiểu Hắc cầm giấy bút chậm rãi đứng cạnh Phù Vĩnh:
''Chủ nhân, ngài đọc được rồi.''
----
Phù Vĩnh ngồi dưới ánh trăng lờ mờ sau viện phủ, đọc đi đọc lại những gì tiểu Hắc đã ghi tối nay. Vụ án xảy ra đã khá xa, những bằng chứng còn sót lại có lẽ đã bị thiêu huỷ hết.
Nhưng có một điều làm Phù Vĩnh để ý tới, đó là, dù có vẻ không ưa chị mình, nhưng những lúc không tỉnh táo, Tần Phi Vũ lại tỏ ra rất đau buồn, thậm chí có vẻ cậu ta rất ghét kẻ đã g·iết c·hết chị mình?
Tần Phi Vũ là một kẻ không ra gì, ít nhất trong mắt mọi người là vậy. Cậu ta thường ra ngoài đ·ánh b·ạc đến nửa đêm mới về, lại hay lấy cắp tiền của cha. Tuy nhiên vì cậu ta là con trai duy nhất trong nhà nên vẫn được cha mẹ dung túng. Còn mối quan hệ của cậu ta với chị mình, đành đợi tiểu Hắc về rồi hay.
''Chủ nhân!''
''Sao rồi?''
''Cũng khá bất ngờ. Theo lời của Na tỷ, hầu cận của Tần tiểu thư thì quan hệ của Tần công tử và Tần tiểu thư rất tốt. Tần tiểu thư vô cùng chiều Tần công tử. Tiền cậu ta đánh bài thua đều tự lấy tiền của bản thân bù vào, còn che mắt cả Tần tri châu. Tần công tử lại càng yêu thích tỷ tỷ của mình hơn. Vì tỷ tỷ mà đã bỏ đ·ánh b·ạc một thời gian, đi đâu cũng đều kiếm cho tỷ tỷ những thứ đẹp nhất, bắt mắt nhất. Thậm chí còn có phần thân cận với Tần tiểu thư hơn nhị phu nhân.''
Phù Vĩnh ngửa đầu ra, bắt đầu suy nghĩ. Nếu đã yêu thích tỷ tỷ của mình như vậy, tội gì cậu ta phải nói những lời kia? Không phải như vậy càng bị nghi ngờ sao?
Không, không đúng. Chính Tần Hạ Lán cũng khẳng định là Tần Phi Vũ có đánh Tần tiểu thư, Tần Phi Vũ cũng đã thừa nhận, dù cậu ta chỉ nói là đánh một chút.
Tần Hạ Lán nói dối sao? Tên bụng bự đó không có khả năng nói dối. Cứ coi như lúc đó Tần Phi Vũ vì Tần tiểu thư c·hết bất cần mà thừa nhận đi, nhưng tại sao cậu ta lại còn phải bào chữa thêm rằng cậu ta đánh có ''một ít''?
Tư tưởng của Tần Phi Vũ thực chất đều không thông, chuyện cậu ta chịu đả kích vì Tần tiểu thư c·hết là thật, nhưng chuyện cậu ta ra tay với Tần tiểu thư cũng là thật.
Vậy ra tay ở mức độ nào? Cậu ta liệu có đ·ánh c·hết Tần tiểu thư không?
Đầu tiên, Tần tiểu thư c·hết không phải do b·ạo h·ành mà là do bị người hạ độc mà c·hết. Phù Vĩnh vẫn còn nhớ như in màu sắc trong dạ dày của nàng ấy. Đã c·hết mười mấy ngày mà vẫn còn để lại dấu vết, có lẽ là nhiễm độc thạch tín. Hơn nữa, nàng ấy đ·ã c·hết trước khi bị rạch ngực và chặt tay chân. Các vết b·ạo h·ành cũng là từ trước đó. Do vậy Tần Phi Vũ chưa chắc là h·ung t·hủ.
Nhưng điều gì đã khiến một người yêu thương chị mình như Phi Vũ xuống tay đ·ánh đ·ập d·ã m·an như vậy? Có mâu thuẫn gì sao? Phù Vĩnh nhăn đôi lông mày thanh tú lại, hồi tưởng về cuộc tra khảo ban nãy.
''Thế nào? Chị ta l·ẳng l·ơ bên ngoài chắc b·ị đ·ánh cho rồi.''
Khi Phi Vũ nói đến đó, thái độ cậu ta tuy không biểu lộ nhiều nhưng vẫn hiện ra chút tức giận. Tần tiểu thư từ nhỏ đã bị giao huấn rất nghiêm, mối quan hệ ở bên ngoài cũng không nhiều, nay lại bị dùng hai từ ''l·ẳng l·ơ'' để miêu tả nghe có chút buồn cười. Tần Phi Vũ có lẽ đã hiểu nhầm chị mình rồi.
''Tiểu Hắc, Tần tiểu thư trước giờ đã có ý trung nhân chưa?''
Tiểu Hắc nghe vậy vỗ đầu một cái:
''A, đúng rồi. Xác thực là có. Họ Nguyễn tên Phương Điền. Con của một tên địa chủ khét tiếng ở châu Bố Chính, nghe nói hay lui tới đ·ánh b·ạc cùng Tần công tử. Chủ nhân, có phải hắn ta không?''
''Hắn ta làm sao?'' - Phù Vĩnh quay lại hỏi tiểu Hắc.
''Là hắn ta đã g·iết Tần tiểu thư. Lúc nãy ta đang quay trở lại thì gặp Tần công tử. Cậu ta nói cái gì mà Phương Điền ngươi c·hết đi, Phương Điền chỉ có ngươi là kẻ đáng c·hết ấy?''
Nguyễn Phương Điền là tên công tử ăn chơi khét tiếng. Tuy vậy để được một tiểu thư con quan lại ngoan hiền như Tần tiểu thư đây để ý thì chắc hẳn hắn cũng tốn không ít tâm tư. Huống hồ kè kè bên cạnh Tần tiểu thư là Tần Phi Vũ, tên này nhân cách có lẽ chó má rẻ rách không kẻ nào bằng. Nghĩ đến đây Phù Vĩnh bỗng giật mình. Chẳng lẽ Tần Phi Vũ biết hắn là người như thế nào mà vẫn để cho Tần tiểu thư tiếp tục tiếp cận hắn sao. Chắc chắn không. Nếu xét trong quá khứ, cậu ta và Tần tiểu thư thân thiết hơn mức nào hết. Như vậy chẳng lẽ Tần Phi Vũ ra tay đánh Tần tiểu thư là vì Nguyễn Phương Điền?
Thế này đành phải đích thân đến chỗ Nguyễn Phương Điền một chuyến vậy. Phù Vĩnh săp xếp xong xuôi những gì tiểu Hắc đem tới, đưa ra kết luận rồi thở dài một hơn. Hắn nói với tiểu Hắc:
''Ngươi vất vả rồi. Ngày mai sửa soạn dậy sớm, cùng ta đi xem bốn người vừa c·hết gần đây, sau đó ghé qua nhà Nguyễn Phương Điền một chuyến.''
''Dạ rõ rồi. Cơ mà...'' - Tiểu Hắc ngập ngừng - ''Ngươi... Ngươi có thấy tiểu Mã đâu không?''
''A... Cái tên lông ba lông bông này chắc trốn đi rồi.'' - Phù Vĩnh cười trộm nhìn tiểu Hắc - ''Ngươi không cần lo cho hắn, võ công của hắn ta còn bì không kịp.''
Tiểu Hắc nghe vậy ỉu xìu, gật gật đầu cáo lui:
''Ta chỉ là có chút buồn chán, ai thèm lo cho hắn chứ. Chủ nhân ngủ đi, ta về trước.''
Phù Vĩnh nhìn theo bóng lưng tiểu Hắc, cảm thấy vi diệu. Hai người này là do mẫu thân của hắn ban cho. Một người đầu óc nhanh nhạy, một người võ công cao cường. Nhờ bọn hắn mà ngày hôm đó hắn thoát ra được kinh thành, nhưng sau đó lại bặt tăm, đến ba năm trước đột ngột xuất hiện, vẫy đuôi trước mặt hắn:
''Chủ nhân, tiểu Hắc tiểu Mã về rồi đây.''
Mệt mỏi nhắm mắt, Phù Vĩnh lại nhớ tới Hoàng Thừa. Hắn đẩy chàng đi biên giới phía Tây, có lẽ chàng đã biết được ý định của hắn là gì rồi. Nhưng nếu chàng một lòng muốn theo hắn, thì chút chuyện này có lẽ cũng can tâm tình nguyện mà làm thôi. Chiến sự phía Nam đang thực sự khốc liệt. Quân chi viện lúc đi mười vạn, giờ chỉ còn ba vạn quân tử thủ. Hắn có lẽ phải thật nhanh chóng giải quyết xong vụ án này để trực tiếp ra chỉ huy trận mạc một phen.
Máu tanh lại một lần nữa nổi lên, xương trắng lại một lần nữa chất chồng.
Nhưng lần này hắn xông pha là vì bản thân hắn, không vì ai cả.