Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 11: Thi thể




Chương 11: Thi thể

Khi gà còn chưa gáy, Phù Vĩnh đã dậy sửa soạn đồ, chuẩn bị mấy thứ lặt vặt rồi sẵn sàng ra khỏi kinh thành. Tối hôm trước hắn đã gặp Vũ Phong để bàn giao lại việc triều chính. Chuyến này hắn đi không phải ngày một ngày hai. Thứ nhất là vì chiến sự phía Nam còn liên miên, thứ hai là vì vụ án lần này thực sự quá nghiêm trọng.

Vũ Phong trong lần gặp cuối cùng cũng đã rất hảo tâm đưa cho hắn lời khuyên, dù sao trước đây ông cũng đi lên từ quan tri phủ, án mạng xảy ra là không hiếm.

''Tuy ta chưa từng thấy vụ án nào lớn như vậy, nhưng mong thái sư nhớ những điều cơ bản. Thứ nhất, con người có thể nói dối, nhưng xác c·hết thì không. Thứ hai, một vụ án muốn tìm ra h·ung t·hủ, trước tiên phải đặt mình vào vị trí của h·ung t·hủ. Thứ ba, khi giải quyết một vụ án lâm vào bế tắc, giống như đi trong một mê cung vậy, thoát ra rồi đi lại từ đầu.''

Phù Vĩnh nhớ rõ điều này, hắn dù gì cũng là tướng võ, xác người chắc cũng biết nhìn một chút đi.

Kinh thành cách châu Bố chính khá xa, Phù Vĩnh ngồi vật vờ trên xe ngựa, khổ tâm không sao kể xiết. Hắn phải ngồi trong cái xe này gần một tuần nữa mới có thể tới nơi. Biết trước như vậy tự cưỡi ngựa cho xong, hắn cưỡi ngựa nom còn nhanh hơn tốc độ của cái xe rùa này nhiều.

''Có thể nào đi nhanh hơn được không? Đau c·hết ta mất.''

Phù Vĩnh nhịn không được nói lớn ra ngoài, người phu xe nghe thấy luống cuống vâng một tiếng rồi len lén nhìn đoàn quan quân đang vây quanh chiếc xe ngựa của hắn, roi trong tay cũng vô thức mà quất mạnh hơn.

Cứ thế qua năm ngày đằng đẵng, Phù Vĩnh đã tới được châu Bố Chính. Nơi đây yên ắng tĩnh mịch, hoàn toàn không giống với không khí ở kinh đô. Khói chiều bay lơ lửng qua những cột rơm cao khiến cảnh vật thêm tiêu điều, xơ xác.

''Nơi đây ngày thường đều như vậy sao?''

''Thưa, không. Loanh quanh một hai tháng nay, chiến sự xảy ra nhiều, hơn nữa lại thêm án mạng liên miên, tự nhiên không có ai muốn bước ra ngoài nộp mạng cả.''

''Tới phủ tri châu.''

Phù Vĩnh nghe thế thì cũng không muốn chần chừ thêm nữa, lập tức hạ lệnh tới phủ tri châu. Tri châu Bố Chính Tần Hạ Lán năm nay đã ngoài năm mươi tuổi. Ông ta có hai người vợ, người vợ đầu sinh ra một nữ hài, người th·iếp vào sau sinh ra một nam hài. Nữ hài tử đầu tiên đã b·ị s·át h·ại cách đây một tháng, là người mở đầu cho vụ án mạng liên tiếp này.

''Giám quốc công Thái sư Đông Phù Vĩnh giá đáo.''

Nghe tiếng truyền lệnh bên ngoài cửa, Tần Hạ Lán vội vàng đặt bình rượu trên tay xuống, chạy ra phía cửa nghênh đón.



''Ngươi là quan tri châu Tần Hạ Lán?''

Tần Hạ Lán nghe thấy tên mình, gật đầu lia lịa đáp:

''Dạ đúng thưa thái sư, chính là hạ quan.''

Phù Vĩnh yên lặng đánh giá tên quan tri châu trước mắt. Không khác tưởng tượng trước đó của hắn là bao. Thân thể chậm chạp, thấp bé. Riêng được điểm là bụng tri châu đã to gấp hai lần người hắn rồi.

''Có vẻ ta không được chào đón nhỉ?''

Tần Hạ Lán nghe thế đổ mồ hôi hột, tay bắt đầu run, miệng lắp bắp nói:

''Hạ quan... Hạ quan đáng tội c·hết, nhất thời không phản ứng kịp. Thỉnh... Thỉnh điện hạ, à không, thái sư vào trong.''

Phù Vĩnh hừ một tiếng, không nói không rằng bước thẳng vào, lẽo đẽo theo sau hắn là Tần Hạ Lán. Tên này đi đằng sau hắn hai ba vòng vẫn câm như hến khiến hắn vô cùng khó chịu. Phù Vĩnh bực tức quát lớn:

''Còn chờ bản quan quỳ xuống xin ngươi dâng sổ sách ghi chép lên sao? Ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Chỉ biết viết tấu chương rồi gửi lên, còn lại không biết làm gì nữa sao? Chúng ta đã mất bao nhiêu mạng người rồi, ngươi không biết đếm à? Thưa Tần đại nhân, ngài làm quan như thế khiến bản quan thật bất ngờ đấy.''

Tần Hạ Lán thấy Phù Vĩnh nổi giận, ngay lập tức quỳ xuống xin thỉnh tội, lại nghe Phù Vĩnh quát:

''Ta có câu nào bảo ngươi quỳ xuống sao? Đưa ghi chép của ngươi lại đây.''

''Ta không... không có...''

''Không có ghi?'' - Phù Vĩnh gằn giọng, trợn mắt nhìn về phía Tần Hạ Lán - ''Ngươi có tất cả bao nhiêu cái đầu vậy?''

''Không... không có thưa đại nhân... Ta, là ta có sơ suất. Đây là vụ án lớn đầu tiên ta gặp, mà n·ạn n·hân đầu tiên còn là con gái ta, tâm tư ta có chút không ổn. Nhưng ta nhớ, ta nhớ... ta nhớ mà.''

''Ngươi nhớ cái gì cơ chứ? Tổng cộng từ đó đến nay, tính từ tiểu thư là bao nhiêu người?''



''Bẩm, năm người.''

Năm người trong một tháng sao?

''Ngày?''

''Đầu tiên là ngày mùng 6 tháng 10, ta cùng thê tử uống rượu với nhau ở trong phòng, chợt nghe tiếng hét thất thanh ở đằng trước cửa phủ. Tới khi bọn ta chạy ra thì thấy xác con gái nằm ngay giữa cửa phủ, thảm hại không thôi. Còn bốn vụ sau lần lượt vào mùng 10 tháng 10, 16 tháng 10, 18 tháng 10 và vừa hôm qua 20 tháng 10 đều là do người làm nông báo án.''

Giết người còn có tâm đưa về tận nhà, đây lại còn là nhà của quan tri châu, xem ra gan cũng không nhỏ.

''Như vậy ta sẽ đi từ vụ đầu tiên trước. Xác tiểu thư để ở đâu?''

''Bẩm... Đã cho chôn rồi.''

''Cho chôn rồi?" - Phù Vĩnh ôm đầu thở dài, không còn sức nổi nóng với lão quan ngu ngốc này nữa - ''Đào lên.''

''Dạ?''

''Ta nói đào lên.''

''Nhưng mà...''

''Ta nói đào là đào, ngươi bị điếc rồi sao?''

Tần Hạ Lán dường như cảm thấy không nên chọc vào vị thái sư này nữa, liền lẳng lặng cáo lui mà chấp hành.



Vì sợ sự bí bách trong lòng đất càng làm đẩy nhanh tốc độ phân hủy của cái xác nên Phù Vĩnh ra lệnh phải đào được cái xác lên ngay trong đêm nay. Xác được nhấc ra khỏi mặt đất, ai ai cũng đều nhăn mũi lại, có người kịp thấy qua cái xác thì hét toáng lên, sợ hãi bỏ chạy.

Xác của tiểu thư họ Tần đã bốc mùi hôi, tay chân đều bị chặt mất, gần cổ tay và cổ chân có những vết xanh nhạt, trước ngực trống rỗng, tim đã bị người khác moi ra, thoạt nhìn xác thực vô vùng đáng sợ.

Phù Vĩnh chậm rãi tiến lại gần xem xét, mấy con ruồi con thấy thế liền thoăn thoắt tản quanh cái xác, có con bay về phía Phù Vĩnh.

Thi thể đã có ruồi con, những vết bầm ở gần cổ tay cổ chân đã chuyển màu xanh nhạt, vị tiểu thư này đúng là đ·ã c·hết trong khoảng 10 - 14 ngày trở về trước, điều này tri châu không nói dối.

Phù Vĩnh tiếp tục cúi xuống xem tỉ mỉ cái xác. Có một vết bầm cuốn quanh cổ, mắt của t·hi t·hể lõm vào, bụng xẹp hẳn xuống. Hắn ta lấy con dao dưới ống tay áo, rạch một đường ở bụng t·hi t·hể rồi cúi xuống nhìn. Ngoài tim đã bị lấy mất ra thì các bộ phận khác nom vẫn đầy đủ. Phổi bị phù, niêm mạc bên trong bị viêm loét, nhìn như đã hoại tử. Phù Vĩnh nhăn mày, quay lại kiểm tra vết rạch trên ngực cạnh chỗ mổ tim, bấy giờ hắn mới phát hiện ra miệng v·ết t·hương thế mà rất hẹp.

Kiểm tra qua đằng sau cho n·ạn n·hân, Phù Vĩnh phát hiện những v·ết t·hương đã mọc da giấy. Miệng v·ết t·hương hẹp, dài, kéo tới chấm eo mới ngừng lại. Ngoài ra các vết bầm xanh nhạt cũng tích tụ hầu hết ở bả vai, thắt lưng. Phù Vĩnh lại nhìn sang tri châu Tần Hạ Lán, không khỏi lắc đầu.

Tri châu Tần Hạ Lán thấy hắn nhìn mình như thế, hơi ớn lạnh rụt cổ vào, bất giác lùi về phía sau một bước, miệng cũng không được tự nhiên hỏi:

''Có... Có vấn đề gì sao đại nhân?''

''Rất có vấn đề là đằng khác.'' - Phù Vĩnh chép miệng, quay sang đối diện họ Tần - ''Ta hỏi, nhà ngươi nhất nhất phải trả lời thành thật.''

''Dạ... Vâng.''

''Tần tiểu thư bình thường có gây thù chuốc oán với ai không?''

''Dạ bẩm không.''

''Vậy tại sao lại b·ị đ·ánh đến nỗi này? Thậm chí là đánh thường xuyên nữa?''

''Dạ... Dạ cái này, hạ quan không...''

''Nói!'' - Phù Vĩnh lấy dao kề sát cổ hắn, gầm lên.

''Dạ đúng... đúng. Nhưng mà không phải hạ quan, hạ quan đảm bảo. Là do đệ đệ của nó, Tần Phi Vũ.''

''Hắn đang ở đâu?''

''Có lẽ là ở sòng bạc. Hạ quan sẽ phái người gọi nó tới đây ngay.''