Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 10: Chi Phối




Chương 10: Chi Phối

Phù Vĩnh vô cùng đau đầu với đống tấu chương Cảnh Thuỵ để lại cho hắn. Đã một tuần rồi hắn nhốt mình trong điện Tĩnh An phê duyệt tấu chương. Các tấu chương trình bày rất nhiều các vấn đề khác nhau, nhưng chung quy lại thì đều là từ mất uy tín trong nhân dân mà ra.

Trong kinh thành vô cùng sầm uất náo nhiệt nhưng chủ yếu là phủ quan lại, các quán tửu lâu hay quán ăn đều thuộc quyền sở hữu của nhà quan trong triều, chỉ có một số ít cơ sở là của thương nhân có quan hệ với chính quyền địa phương mở ra. Điều này làm cho dân đen làm ruộng bị đẩy ra khỏi kinh thành, phải sống ở những nơi khô cằn hoang sơ.

Chính sách khai hoang không được xử lí triệt để. Lục châu quanh kinh thành những chỗ màu mỡ tươi tốt đều đã rơi vào tay quan lại địa phương, còn lại đều khô cằn khó sống. Thuế má được đánh bằng ruộng đất, nên tuy thuế không quá nhiều nhưng vẫn rất nhiều n·gười c·hết đói vì thuế, lầm lũi rách mứa vì nợ thuế quan.

Cảnh Thuỵ chọn vỗ yên lòng dân bằng cách giảm sâu thuế má, trong năm năm sẽ có một lần miễn thuế. Tuy nhiên khi thuế má giảm sâu hay là miễn thuế thì nhà quan cũng sẽ đóng cửa không tiếp dân đen tới xin làm thuê. Nông dân lao động quanh năm đói vẫn hoàn đói.

Phù Vĩnh xoa đầu cầm lấy bút, gạch tới gạch lui trong tấu sớ. Một lũ đầu đất còn tham ăn làm quan khiến hắn không khỏi bực mình. Nếu không vì bọn chúng móc nối với nhau tạo thế lực riêng thì hắn chắc chắn sẽ đâm cho mỗi tên một kiếm rồi bêu đầu trước cổng thành. Đáng tiếc chốn hoàng cung đầy nguy cơ không cho phép hắn làm bậy.

Ngoài quan lại đương thời ra, Hoàng Sĩ Linh cũng là một vấn đề làm Phù Vĩnh phải suy nghĩ rất nhiều. Làm sao Hoàng Sĩ Linh khi ấy lại giúp hắn không có mục đích được chứ? Nghĩ thử xem, một công chúa vong quốc dùng mọi cách để chi phối một đất nước khác thế nhưng lại ra sức giúp hoàng trưởng tử nước ấy lên ngôi Hoàng đế có dã tâm gì? Ngoài phục quốc ra thì còn cái gì đây?

Nàng công chúa này không hồn nhiên trong sáng như trong truyện cổ kể lại. Nàng ta đầy tâm cơ và khát vọng. Nàng ta sẵn sàng trừ khử những người không còn giá trị sử dụng với nàng ta.

Phù Vĩnh biết mình cũng không ngoại lệ. Chờ tới khi họ Hoàng một lần nữa ngồi lên ngai vàng chính là lúc hắn hết giá trị sử dụng, là một lần hắn dâng tính mạng mình cho người khác.

Vậy nên Phù Vĩnh sẽ giữ lời hứa cho Hoàng triều được tồn tại một lần nữa, nhưng là tồn tại dưới dạng nước chư hầu.

Đông quốc phải luôn chiếm thế thượng phong.

Đông gia phải là gia tộc duy nhất nắm quyền lực tối cao ở chốn này.

Phù Vĩnh nhất định sẽ làm như vậy, và hắn cũng biết đó là cách duy nhất giúp hắn được an toàn trước mọi đe doạ của Hoàng Sĩ Linh, hoàn toàn đè bẹp công chúa họ Hoàng ấy.

Phù Vĩnh đã phê xong gần một nửa, hắn ngán ngẩm nhìn trời đã ngả sậm, đứng dậy đi ra ngoài điện. Hôm nay hắn cần phải gặp Hoàng Sĩ Linh, đứng trước con người đầy thủ đoạn này khiến hắn chán ghét vô cùng.



Phù Vĩnh đi mất một nén nhang mới tới được chỗ của Sĩ Linh, biệt viện ở phía Tây hoàng cung. Bước vào trong, hắn cực kì không hài lòng về cảnh sắc nơi đây, một nơi thanh tịnh sạch sẽ như thế này thực không hợp với Hoàng Sĩ Linh.

''Sĩ Linh công chúa?''

''Thái sư tới sao.''

''Ta có chuyện muốn bàn với ngươi. Ngươi có thời gian nghe chứ?''

''Thái sư cứ tự nhiên.''

''Được rồi. Chuyện là ta muốn thay quan lại trong triều đình. Đều có ở đây hết, ngươi xem đi.''

Hoàng Sĩ Linh nhận lấy tờ giấy, cười nói:

''Thái sư cứ lo việc của mình là được rồi. Sao còn phải hỏi..'' - Bỗng Hoàng Sĩ Linh im bặt - ''Ngươi có ý gì? Sao lại đưa Thừa nhi đi biên giới phía Tây?''

''Mục Viễn tướng quân hạ Nam dẹp loạn, phía Tây cần một người đủ hiểu rõ về nơi này để trấn ải.''

''Thừa Nhi vốn chỉ am hiểu về y học, ngươi đẩy nó đến chỗ đó là muốn nó c·hết hay sao?''

''Đại yêu lại có thể c·hết được hay sao? Hơn nữa...'' - Phù Vĩnh cười cười - ''Hoàng Thừa am hiểu về biên giới phía Tây hơn hết, đi tới đó có khác gì đi về nhà đâu đúng không?''

Sĩ Linh im lặng hồi lâu liền đứng dậy đốt tờ giấy Phù Vĩnh đưa cho, quay sang Phù Vĩnh nói:



''Ta không muốn chuyện gì xảy ra với ngươi đâu Phù Vĩnh. Cho nên ngươi làm việc nên biết chừng mực. Bây giờ ta tạm thời không can thiệp, nhưng nếu sau này ngươi muốn phản ta thì ngươi có c·hết ta cũng sẽ có cách đưa ngươi xuống địa ngục.''

''Ta đến thông báo, cũng không phải đến để hỏi ý kiến ngươi. Còn chuyện cuối cùng, ngày mai Hoàng Thừa xuất binh, hai mẫu tử nhà ngươi muốn chia tay thì mau làm đi.'' - Phù Vĩnh nói một tràng dài xong, nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Sĩ Linh đang hướng về hắn - ''Ta cũng muốn nói cho ngươi biết, ngươi đang ở Đông quốc, nên giữ phận sự của mình.''

''Thế sao?'' - Hoàng Sĩ Linh run rẩy đáp lại

''Tuỳ ý ngươi.''

Hoàng Thừa không nhiều lời, truyền đạt xong ý muốn của mình liền quay lại Tĩnh An cung, lập tức viết chiếu cải tổ q·uân đ·ội.

Quân đội chia ra làm ba khu vực chính: nội thành khu, ngoại thành khu và biên giới khu.

Nội thành khu là nơi tập trung vệ cấm quân, đội quân tử thủ bảo vệ kinh thành. Gồm cánh tả, cánh hữu và quân chủ lực. Đội quân này do Tổng quản Vệ cấm quân chỉ huy sứ chỉ huy, bên dưới là Tả điện tiền chỉ huy sứ, Trung điện tiền chỉ huy sứ và Hữu điện tiền chỉ huy sứ.

Ngoại thành khu là nơi tập trung lực lượng q·uân đ·ội địa phương. Chia ra làm năm quân phủ: Trung quân phủ, Đông quân phủ, Tây quân phủ và Bắc quân phủ. Đội quân này do Ngũ quân đô đốc chỉ huy, trong các quân phủ do các quan trực tiếp chỉ huy.

Biên giới khu là nơi tập trung lực lượng q·uân đ·ội phòng hộ biên giới. Chia ra làm bốn định quân phủ: Tây định quân phủ, Đông định quân phủ, Nam định quân phủ và Bắc định quân phủ. Đội quân này do Tứ quân đô đốc chỉ huy, dưới trướng là các nguyên soái tướng quân tương ứng với bốn phủ quân định.

----

Tháng mười năm Vĩnh Hoà thứ ba

Sắc phong Tổng y viện Hoàng Thừa làm Tây bình nguyên soái Đại tướng quân, trấn giữ Tây biên giới; Mục Viễn tướng quân Đinh Trác làm Nam bình nguyên soái Đại tướng quân, đốc lĩnh ba vạn quân dẹp loạn phía Nam; Đông Kiều Lương được đưa về kinh thành, giữ chức Tổng quản Vệ cấm quân chỉ huy sứ.

Đông Phù Vĩnh vốn biết, Đông gia không còn nhiều người. Việc hắn cần làm lúc này là kéo những mối sót lại của Đông gia về kinh thành, rồi tiếp tục phân bổ rải rác ở các vùng lận cận và biên giới. Do đó nên dù Đông Kiều Lương có làm tốt đi chăng nữa, hắn sẽ vẫn đưa Kiều Lương về kinh thành, bên cạnh hắn.

Họ Đông bấy giờ chỉ còn Đông Phù Vĩnh nắm quyền lực tối cao trong tay, Đông Kiều Lương chỉ huy quân cấm vệ ở kinh thành, Đông Cát Thục là hoàng tử đã lánh vào nơi dân giã, cuối cùng là Đông Cảnh Trương không rõ sự tình đang lưu lạc ở nhân gian.



Phù Vĩnh ôm đầu suy nghĩ, dựa vào kí ức của hắn, Đông Cát Thục là con trai của Đông Cảnh La, một trong ba vương tử tạo phản mười ba năm trước. Sau đó ba vị vương gia đều không thấy đâu, chỉ còn nghe thấp thoáng rằng hai người đ·ã c·hết, một người lánh về châu Bố Chính, làm ruộng mưu sinh, hoàn toàn không vướng vào quyền lực.

Châu Bố Chính là một châu ở phía Nam, gần sát biên giới. Nơi này do điều kiện tự nhiên thuận lợi nên nhà dân trồng lúa phát triển rất tốt. Tuy nhiên chiến sự ở biên giới phía Nam diễn ra liên miên, c·ướp b·óc hoành hành không thể kiểm soát nên đời sống nhân dân cũng chẳng dễ dàng gì.

Mà người trong hoàng tộc, khi ở thì giàu sang phú quý, đến khi rời thì chẳng khac gì tội đồ, cuộc sống so với người dân bình thường còn khó khăn hơn.

Nếu dựa theo lẽ như vậy, Phù Vĩnh hắn sẽ không cần đi một chuyến xuống phía Nam nữa. Vả lại hắn lo sợ rằng bản thân không thể khống chế được Hoàng Sĩ Linh vẫn đang túc trực trong hoàng cung.

Phù Vĩnh tìm trong chồng tấu chương được sắp xếp trên bàn những tấu chương có ghi chữ Bố Chính ở mặt ngoài, sắp riêng thành một chồng, lật ra xem trước.

''Châu Bố Chính: trộm c·ướp hoành hành, hầu hết đều là người Kỉ quốc, trừ đi không hết, binh lính thiếu lương thực mệt mỏi lâu ngày, sĩ khí kém cỏi.''

''Châu Bố Chính: Đê bị phá, mưa tới nước dâng làm hoa màu trong phạm vi năm dặm đổ lại đều ngập úng, nghi do người Kỉ quốc phá.''

Đọc đến tấu thứ ba, Phù Vĩnh bỗng dưng ngồi thẳng dậy, trên đầu nổi hắc tuyến:

''Châu Bố Chính: Án mạng liên tiếp xảy ra. Người c·hết đều bị moi tim, đập nát tứ chi. Nghi h·ung t·hủ là người Đông quốc, vẫn còn lẩn trốn trong khu vực châu Bố Chính.''

Phù Vĩnh tiếp tục giở tấu chương tiếp theo, lại là án mạng ở châu Bố Chính, quan phủ đã bế tắc đến độ phải trình lên triều đình. Phù Vĩnh nhìn qua ngày gửi, rất sát nhau, gần như là liên tiếp trong gần một tháng. Đến đây thì không phải chuyện đùa rồi, cả cái châu Bố Chính nhỏ bé như thế, một người cũng không thể tìm thấy sao?

Trong triều có ai có thể tới giải quyết đây?

Phù Vĩnh chợt nhớ ra chuyện Đông Cát Thục. Vì chuyện án mạng mà hắn quên mất nhân vật quan trọng này. Phù Vĩnh lo sợ rằng Hoàng Sĩ Linh sẽ nhanh chóng biết được ý định của hắn, nên cần hành động càng sớm càng tốt. Vừa hay châu Bố Chính xảy ra chuyện lớn, là cái cớ tốt để hắn chuồn ra ngoài. Sau một hồi suy đi tính lại, Phù Vĩnh quyết định chơi trò chơi mạo hiểm: Thả hổ về rừng.

Hắn quyết định sẽ đích thân đến nơi x·ảy r·a á·n m·ạng, tiện đường dắt theo quân tiếp viện cho phia Nam, cũng như đón Cát Thục về. Song song với việc đó, hắn sẽ thả Sĩ Linh về Tây quốc. Nếu qua việc này hắn đánh giá được đúng bản chất của Sĩ Linh và con trai nàng ta - Hoàng Thừa thì thật không còn gì tốt hơn. Nghĩ là làm ngay, hắn phê vào bên dưới:

''Thái sư giám quốc Đông Phù Vĩnh nhận trách nhiệm, tiếp viện cho tri phủ châu Bố Chính.''