Đông Thành

Chương 10




- Em đừng mong có thể lờ tôi coi như không có gì -

.

Hạ An sau lần bị cảnh cáo nhẹ nhàng của Ban Đông đã quyết định không bao giờ dám quay lại khu vườn đó. Cô tốt nhất là nên quên đi những hình ảnh tươi đẹp trong lần đầu nhìn thấy anh. Bởi vì mỗi lần nghĩ về nó, trái tim cô lại xao xuyến và không thể dứt ra được.

Thực tế đã chứng minh, mọi thứ luôn đi ngược lại với tưởng tượng của ta.

Cứ đều đặn mỗi thứ tư và thứ sáu, cô và Dương Khang đều đến ra ăn chung với Kỳ Dương.

Sau một thời gian thì cô phát hiện Kỳ Dương thực chất không phải kiểu lắm trò và hay ngang bướng gì, hôm ấy anh ta chỉ là kiếm cớ để cô ở lại ăn chung thôi. Anh ta nhiều lúc chẳng khác nào phao cứu sinh trong những khi cô cần nhất. Không hiểu vì sao, mỗi lần hỏi đến anh ta đều xuất hiện rất nhanh chóng để hỗ trợ cô. Kể cả trong việc học, bài nào cô không hiểu, chỉ cần chụp một cái là vài phút sau anh ta sẽ gửi lại lời giải một cách đầy đủ.

Cô biết rằng bản thân thật may mắn khi có anh bên cạnh.

Chỗ học lần trước Kỳ Dương chỉ cho cô quả nhiên rất ưng ý: ít người qua lại, gần nhà vệ sinh, sát bên cửa kính có thể ngắm ra hồ nước sân sau. Hạ An nếu mỗi lần lên thư viện sẽ ra đúng chỗ này ngồi. Có lẽ đây đã trở thành góc riêng của cô.

Tuần sau có hai bài kiểm tra một tiết, nội dung ôn kha khá, thế là Hạ An ở lại trường cắm đến tối.

Người trên thư viện thưa dần. Trong lúc đang ngáp ngắn ngáp dài sau một hồi vùi đầu vào mấy con số, cô phát hiện cô sắp trễ chuyến cuối xe cuối đến nơi rồi.

Hôm nay tuy không phải cuối tuần nhưng bây giờ cũng đã khá trễ. Cô gom hết đồ đạc chạy như bay ra khỏi thư viện, trên đường đi còn vô tình va phải vài mạng người.

A, cô chỉ kịp nói xuông vài câu xin lỗi!

Quả nhiên lúc ra đến nơi thì xe vừa kịp tới.

Một, hai, ba thanh niên bước xuống. Cô chưa kịp bước lên thì đã bị lơ xe kêu không nhận người nữa do chật kín xe rồi.

Hạ An hụt hẫng nhìn chiếc xe chở đầy người tiếp tục lăn bánh qua trước mặt mình.

Quá đông, không đủ cả chỗ đứng.

Với cô đây cũng không phải là lần đầu tiên, có điều ông trời cũng thật biết trêu người đúng lúc. Vài giây trước cô còn cảm nhận thấy sự ớn lạnh trong gió, bây giờ thì đã mưa rồi.

Hạ An đang tính lấy điện thoại ra gọi cho Kỳ Dương thì mấy thanh niên loi choi vừa xuống xe ban nãy đã huýt sáo rồi cố tình ghé sát lại người cô giở giọng biến thái:

“Đi đâu vậy em gái? Cần anh hộ tống không?”

Tim cô đập thình thịch vì sợ. Mấy tên này toàn từ khu khác đến chơi đêm, trông rất lất khất và xấc xược. Tối đến vừa bị xe bỏ lại vừa bị doạ cho một phen, Hạ An đang tính ôm balo chạy lại vào trong trường thì đã bị một tên trong số đó giữ tay lại. Hắn ta còn cợt nhã nói:

“Chạy đâu vậy em? Đi chơi với anh tí đi!”

Cả người cô run lên cầm cập, bây giờ khúc đường sau này đã vắng người, đã vậy còn đang mưa liệu không biết có ai nghe không. Cô cố gắng lớn tiếng la lên rồi dùng hết sức giằng ra:



“Bỏ ra!”

Bên đó kéo cô ra khỏi vòm trạm, làm nửa người cô ướt hết. Hạ An sợ đến trắng cả mặt, vùng vẫy hết sức có thể. Cô đã nghe vài chuyện về mấy tên biến thái bắt người rồi hãm hiếp. Nghĩ đến làm cô sợ muốn phát khóc! Sức lực của cô sao có thể đọ lại hai ba tên này. Cổ tay cô bị một tên giữ chặt đến nỗi cả bàn tay đều tê tái như muốn không cử động được. Bọn chúng thậm chí còn né được mấy đòn đá vào chỗ hiểm do cô tung ra.

Trong lúc nguy cấp nhất, đằng sau bọn chúng bỗng xuất hiện một bóng dáng cao lớn. Một tên bị nắm đầu giật ngược ra sau, vài giây tiếp đó đã bị ăn một cú đấm chí mạng vào mặt, làm máu mũi chảy be bét. Hai tên kia thấy thế liền buông cô ra rồi quay lại xử lý cái tên vừa xuất hiện này.

Hạ An trong cả nghìn khả năng cũng không nghĩ người đang cứu mình lại là Ban Đông. Anh ta làm gì ở đây vào giờ này?

Rất nhanh sau đó anh ta đã hạ đo ván hai tên còn lại. Xong xuôi còn kéo cô chạy về phía xe anh ta đang đậu ở phía đằng trước.

Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức không cho cô kịp suy nghĩ.

Lúc ở trên xe, anh ta sải người ra sau nhắm mắt thật lâu, được một đoạn đường thì lên tiếng phá vỡ sự im lặng nãy giờ giữa hai người:

“Tôi lại cứu em nữa rồi. Em nói xem em có còn không quen biết tôi không?”

Trời ạ anh ta ghim vụ hôm bữa sao? Cô còn tưởng câu thứ hai anh ta nói sẽ là:

“Em tính đền đáp tôi như thế nào đây?”

Hạ An bất ngờ bị câu hỏi anh ta đặt vào thế bí. Cô thà nghe anh ta kêu mình hằng tuần ra dọn vườn hay mỗi lần anh ta mua thuốc thì ra thanh toán cho anh ta còn hơn. Bởi vì mục đích rõ ràng sẽ giúp cô dễ hoàn thành hơn, như thế thì đỡ mắc nợ con người này.

Hạ An cố tình né tránh ánh mắt của anh ta, hướng ra nhìn thành phố đang ướt mưa bên ngoài lớp kính xe, rồi nói một câu làm anh ta trợn trừng cả mắt lên:

“Em có nói thế bao giờ hả?”

Trời không hay, quỷ không biết, sổ sách bằng chứng không ghi, sao anh còn nhớ lại làm gì…

Ban Đông nhếch mép lên cười một điệu khinh bỉ. Con bé này giờ còn có cả trò lật lọng. Hôm bữa anh nhớ cô gái này còn co ro sợ anh rồi ngoan ngoãn làm vườn các kiểu. Giờ thì hay rồi!

“Em có tin tôi bây giờ ném em ra khỏi xe luôn không?”

Ban Đông lên giọng thị uy.

Hạ An không còn lạ gì cái kiểu nói chuyện cục súc này của anh ta. Có điều vẫn tự cho mình đau lòng vì điều đó. Khuôn mặt cô ẩn hiện vẻ hụt hẫng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra không sao. Hai người vốn là không nên chung đường, cô vốn không có tư cách gì ngồi trên xe anh. Nghĩ rồi Hạ An nhỏ tiếng nói với bác tài xế:

“Làm phiền bác dừng xe cho cháu xuống ạ!”

Ban Đông nhịp nhịp chân tỏ vẻ bình thản, ra hiệu cho bác ấy dừng lại thật. Anh quá quen mấy chiêu trò này của tụi con gái rồi. Rõ ràng cô gái này có tình cảm với anh, nếu không thì sao lại lén nghe anh đánh đàn rồi còn vẽ lại?

Hạ An nhanh chóng xuống xe rồi tấp vào một mái che nào đó. Cô bắt đầu không cảm được kiểu thái độ ban ơn rồi tỏ vẻ ta đây của anh ta. Một chút cảm kích cùng niềm vui vừa chớm nở thì lại bị anh ta tạt cho một gáo nước lạnh.

Một ngày xui xẻo.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho ba mình, bây giờ chắc ba cô đã về.



“Alo…”

Chưa kịp nghe hết câu thì Ban Đông đã nhanh tay giật điện thoại cô. Anh bó tay với con người cứng đầu này rồi.

“Lên! Tôi đưa em về!”

Bây giờ anh ta lại muốn sao nữa? Không phải vừa nãy còn mạnh miệng kêu ném cô xuống xe sao? Cô đi cho vừa lòng anh ta rồi còn gì!

“Tôi không có bất lương, vô tình như em. Cho nên không thể để em lại giữa đường một mình được! Em rõ ràng cố ý tiếp cận tôi, bây giờ thì tôi chịu thua rồi, em lên xe đi!”

“Anh nói gì? Cố ý tiếp cận anh? Ai bảo thế?”

Thì ra anh ta là loại người tự luyến như vậy. Hạ An không phủ nhận mình thích anh, thích đến vô lý. Nhưng cô cũng tự biết mình là ai, giới hạn nằm ở đâu, sẽ không bao giờ có chuyện cô cố tình tiếp cận gây sự chú ý với anh.

Cô từ nãy giờ đã trải qua đủ thứ chuyện, giờ lại còn nghe thêm chuyện nực cười này. Bao nhiêu ấm ức như sắp chực trào ra.

“Thế em giải thích sao về bức vẽ này? Giải thích sao về vụ ban nãy trên thư viện cố tình va vào người tôi?”

Hạ An kinh ngạc nhìn bức vẽ của cô trên tay anh ta rồi hoá bực bội. Tại sao nó lại ở đây? Còn nữa, cái gì mà cố tình va vào anh ta trên thư viện?

“Anh nghĩ vậy à?”

Cô cố nén những giọt nước mắt của sự ấm ức vào trong. Vừa nói xong cô liền giật lại tờ giấy khổ a5 trên tay Ban Đông, không do dự dùng hai tay xé ra làm đôi trước sự ngỡ ngàng của anh ta.

Chàng trai trong bức tranh quả thực đã từng làm cô rung động. Nhưng bây giờ thì không còn bức tranh nào nữa rồi! Anh ta có thể ngừng chơi đùa với tình cảm của cô được rồi.

“Anh nghe kỹ đây: em không muốn dính líu gì đến anh! Càng không muốn gây hiểu lầm gì cho anh! Những gì anh làm em rất cảm kích, khi nào có dịp em sẽ cố gắng đáp lại! Bây giờ thì không làm phiền anh nữa!”

Nói rồi cô bỏ anh lại chạy qua phía bên đường vẫy một chiếc taxi vừa kịp đến.

Ban Đông đứng ngây ra đó nhớ lại bốn chữ:

Không muốn dính líu!

Anh tự vấn bản thân đã làm gì mà ngay cả một người bình thường như cô còn không muốn dính líu. Không phải cô trước đó còn thích anh sao? Mới đó mà đã không chịu nổi rồi à? Anh đáng bị ruồng bỏ như vậy sao?

Từ trong màn mưa, Ban Đông mập mờ nhìn thấy cảnh ba mẹ anh cãi nhau. Người đàn ông đó cũng làm điều tương tự:

“Tôi sợ người đàn bà như cô! Cô làm gì thì làm, tôi không muốn dính líu với cô nữa!”

Mẹ anh lúc đấy như hoá điên, lớp mascara chảy xuống theo nước mắt khiến lớp trang điểm của bà trông cực kỳ ghê sợ, hét lên với vẻ đầy thách thức:

“Tôi thách ông ly dị đấy!”